Hạ Lâm rời đi bằng cửa sau của khách sạn.
Cô về đến nhà đúng lúc nhìn thấy Hạ Kỳ đang pha sữa bột cho Tiểu Hòa Miêu.
Hạ Kỳ nhìn cô, "Về rồi à."
"Vâng." Hạ Lâm mở tủ lạnh lấy một chai nước khoáng, trêu anh: "Lúc nhỏ pha sữa cho Tiểu Miêu Miêu, giờ lại pha sữa cho con, anh không đi làm vú em thật đáng tiếc."
Hạ Kỳ một tay đút túi, tay kia lắc lắc bình sữa, "Sao em không nói lúc em còn bé anh từng pha sữa cho em?"
Hạ Lâm: "…"
Hạ Kỳ nhìn thoáng qua sau lưng Hạ Lâm rồi hỏi cô: "Không phải em ra cửa cùng với Phong Tử à?"
Hạ Lâm ra vẻ hờ hững hớp một ngụm nước, "Hai đứa bọn em bị lạc nhau. Anh gọi điện thoại cho anh ấy về ăn cơm đi!"
Hạ Kỳ chau mày, "Cái cớ của em gượng ép quá!"
Miêu Kỳ Phong không thể nào lạc mất Hạ Lâm, mà Hạ Lâm cũng không phải người lơ mơ.
Khả năng hai người này lạc nhau gần như bằng không.