Điền Mật không có ý gì khác, đơn giản là cô ấy chỉ muốn xả nỗi bức xúc ra thôi, ai mà biết con nhóc này cũng mang thai cơ chứ.
Nếu biết Tiểu Miêu Miêu mang thai, nhất định cô ấy sẽ không nói những lời này.
Thấy đầu dây bên kia yên lặng một lúc lâu, Điền Mật ngượng ngùng nói: "Thật ra thì mang thai cũng có chỗ tốt."
"Còn có thể có gì tốt?"
Chỗ không tốt đều bị Điền Mật nói ra hết rồi, Tiểu Miêu Miêu thật sự không nghĩ được còn chỗ nào tốt.
Điền Mật vắt óc suy nghĩ mãi, đột nhiên nghĩ ra một chỗ tốt.
"Chỗ tốt khi mang thai là không cần tối nào cũng phải đau lưng đau eo đến mức không khép được chân nữa."
Sau khi nhận ra ý tứ của Điền Mật, mặt Tiểu Miêu Miêu nghẹn đỏ như máu, cô tức giận ném cho người ở đầu dây bên kia chữ "Cút" rồi hùng hổ cúp máy.
Điền Mật bị mắng thì vô tội sờ mũi, cô đang nói thật mà!
Hạ Kỳ nhìn về phía cô nhóc đang thở phì phò, cười hỏi: "Sao tự nhiên lại tức giận vậy?"