Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu nên không thấy được gương mặt vùi trong ngực mình đang nhịn cười đến khổ sở.
Trong hành lang yên tĩnh tràn đầy căng thẳng, Tiểu Miêu Miêu rất không nể tình mà bật cười.
"Phụt ha ha…"
Hạ Kỳ sững sờ giây lát, nhân lúc anh hơi buông lỏng, Tiểu Miêu Miêu liền chui ra khỏi ngực anh.
Cô híp mắt cười trước ánh mắt khó hiểu của Hạ Kỳ, giải thích: "Thứ trong bụng em không cần phải chữa mà mười tháng sau sẽ tự động chui ra ngoài."
Đầu Hạ Kỳ đầy vạch đen, "Nói bậy, nào có thứ mười tháng sau, tự động chui ra…"
Nói đến đây, rốt cuộc anh đã phát hiện ra có chỗ nào không đúng lắm.
Anh ngừng lại, đầu óc luôn luôn sáng suốt mà giờ phút này lại hơi trì độn.
Tiểu Miêu Miêu cũng không giải thích nữa mà lẳng lặng chờ Thất cách cách tự mình cởi bỏ nút thắt đó.
Hồi lâu sau, đồng tử mắt đang nhìn vào bụng Tiểu Miêu Miêu của Hạ Kỳ bỗng co lại, thân thể cao lớn bỗng lảo đảo, giọng nói khẽ run như không thể tin nổi.