Hạ Ý Hạo gắng gượng nói: "Đó không phải là mẹ Miêu Miêu."
"Vậy đó là mẹ ai?"
Lâm San ngừng lại, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
Tích tắc sau, cô ta nghe Hạ Ý Hạo nói: "Mẹ anh."
Lâm San đột ngột khựng lại, cả người như đã hóa đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô ta hoàn toàn chưa chuẩn bị gì cho việc gặp người lớn cả, nên vừa nghe đó là mẹ Hạ Ý Hạo, cô ta lập tức ngây người.
Lâm San nhăn mặt như trái khổ qua, "Bây giờ chúng ta không đi qua đó có được không?"
"Được chứ."
Vì bác cháu hai người đã đi qua đây rồi.
Tiểu Miêu Miêu nhìn hai người nắm tay nhau đứng ngẩn ngơ ra đó không nhúc nhích gì hệt như hai pho tượng đất thì buồn cười vô cùng.
Tưởng Lệ cũng thấy biểu cảm của con trai mình rất buồn cười, nhưng vẻ mặt bà vẫn không đổi.
"Anh họ, Lâm San, em và bác đến đón hai người này, có phải là niềm vui bất ngờ không?"
Hạ Ý Hạo nhìn Tiểu Miêu Miêu bằng vẻ mặt hơi là lạ.