Nhìn thấy Tưởng Lệ nhíu mày, một hồi sau vẫn không nói gì, Tiểu Miêu Miêu cảm thấy trong lòng như đang đánh trống, không khỏi lau mồ hôi thay cho anh họ và Lâm San.
Không biết từ lúc nào mà Hạ Kỳ đã đến bên cạnh Tiểu Miêu Miêu, ôm lấy vai cô.
"Cô gái kia rất tốt, tài năng của cô ấy đủ làm lu mờ đi tội của ba mình." Hạ Kỳ khẽ đỡ lời: "Huống hồ, tội là do ba cô ấy phạm, đừng vì sai lầm của đời trước mà bỏ lỡ một cô gái tốt."
Lời của Hạ Kỳ khiến Tưởng Lệ nghĩ thoáng hơn, không thể vì cha của cô ấy mà tước đi quyền mưu cầu hạnh phúc của người ta được.
Thật ra Tưởng Lệ là một người mẹ rất tiến bộ.
Bà khẽ mỉm cười: "Tiểu Kỳ nói đúng, chỉ cần cô gái kia giỏi giang hiền lành, mà anh họ của cháu thích, vậy bác sẽ không phản đối bọn họ."
Nghe thấy Tưởng Lệ thả lỏng rồi, Tiểu Miêu Miêu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn về phía Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ khẽ nhéo bàn tay Tiểu Miêu Miêu trong góc khuất.