Cho dù Tiểu Miêu Miêu ở chỗ kín đáo thế nào thì tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Hàn Di Quân cũng đã thu hút sự chú ý của đoàn làm phim.
Khi nghe được hai chữ "Miêu Miêu", A Cường vội vàng chạy tới chỗ phát ra tiếng kêu.
Trong đoàn làm phim cũng có người tìm sang bên này.
Nhưng bọn họ đều không nhanh bằng A Cường.
Từ xa, A Cường đã trông thấy bóng dáng Hạ Kỳ, bước chân anh ta như chịu lực cản, càng ngày càng chậm, cuối cùng đã dừng hẳn tại chỗ.
Hạ Kỳ như cảm nhận được điều gì, từ từ quay đầu lại phía A Cường, trên gương mặt đẹp trai lạnh lùng không hề có một chút biểu cảm.
"A Cường, cậu không xứng với lòng tin của tôi."
A Cường xấu hổ cúi đầu: "Tôi xin lỗi, tổng giám đốc."
"Một lời xin lỗi không thể bù đắp được sai lầm mà cậu phạm phải."
Nếu không vì cô bé lanh lẹ thì mặt cô đã bị hủy hoại rồi.
Cho dù phản ứng kịp thời, nhưng Tiểu Miêu Miêu cũng đã bị thương.