Tiểu Miêu Miêu cũng không cần sĩ diện, bèn đưa tay lấy ví tiền của anh cất vào túi áo sơ mi của mình.
"Thất cách cách, trưa nay chúng ta ăn gì được nhỉ?"
Hạ Kỳ ôm Tiểu Miêu Miêu đi vào thang máy, ngón tay thon dài nhấn tầng tiếp theo, hững hờ trả lời Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu muốn ăn gì?"
"À…" Tiểu Miêu Miêu chống cằm lên vai Hạ Kỳ, nói ra một tràng tên các món ăn: "Em muốn ăn tôm hùm đất, sủi cảo tôm, cá hấp, sườn nướng mật ong, bánh bao xá xíu, heo quay, thịt bò Tây Hồ…"
Càng nói Tiểu Miêu Miêu càng đói bụng, nước miếng sắp chảy ra ngoài đến nơi luôn rồi.
Nghe cô nhóc lầm bầm bên cạnh, Hạ Kỳ bất đắc dĩ bật cười: "Ăn nhiều như thế không sợ bể cái bụng nhỏ của em hả?"
"Nhiều hả?" Tiểu Miêu Miêu hỏi với giọng ngờ vực, đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn Hạ Kỳ chằm chằm: "Thất cách cách, anh sẽ không chê em ăn quá nhiều, sợ em ăn nhiều làm anh bại sản luôn đấy chứ?"
"Mười người như em anh cũng nuôi nổi."