Hạ Kỳ không nói gì, chợt quay người đặt Tiểu Miêu Miêu lên bức tường của hành lang, nâng cánh tay đang quấn lấy cổ mình của cô lên đỉnh đầu.
Hai chân của Tiểu Miêu Miêu bị nhấc lên đến bên hông của Hạ Kỳ, cơ thể bé bỏng bị Hạ Kỳ kẹp ở giữa thân hình cao lớn của anh và bức tường. Hai tay cô bị nâng lên, giống như là người rơi xuống nước bị mất đi phao cứu sinh, trong lòng đầy thấp thỏm lo âu.
"Thất cách cách, anh..."
Hạ Kỳ kề đầu tới gần, cái mũi nhạy bén lướt qua bờ môi của Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu, em không ngoan. Em đã lén ăn đồ nướng ở sau lưng anh."
"Em..."
Tiểu Miêu Miêu không có mặt mũi nào để nói rằng mình thèm quá nên không nhịn được đã đi ăn vụng.
Hạ Kỳ đưa ngón tay vuốt ve làn môi láng mịn của Tiểu Miêu Miêu: "Em quên mất việc là bởi vì ăn đồ nướng mà em bị tiêu chảy, phải vào bệnh viện truyền nước cả một tuần hay sao?"
"Sao anh biết chuyện này vậy?"