Điền Mật vô tội giơ tay ra: "Đây là người khác nói cho em mà."
"Cho nên em cũng tin vậy luôn?"
Hạ Ý Hiên nhướng mày, nếu cô nhóc này dám nói "tin", anh nhất định sẽ tử hình cô ngay tại chỗ.
Tay Điền Mật treo ở trên cổ Hạ Ý Hiên, cười nhạo nói: "Sao có thể chứ, em có ngu đâu."
"Vậy còn tạm được."
Dừng một lát, Điền Mật giơ tay đẩy Hạ Ý Hiên nằm trên người mình ra: "Hạ Ý Hiên, anh nặng quá đi, mau đi xuống khỏi người em."
"Mimi…"
Giọng nói chất chứa mùi dục vọng ập vào mặt cô khiến người Điền Mật bất chợt run lên. Đầu cô vừa quay đi đã chạm phải ánh mắt nóng bỏng của Hạ Ý Hiên.
"Mimi, đêm nay đến nhà của anh nhé, được không?"
Hạ Ý Hiên cọ vào mặt Điền Mật như một con chó Shiba, Điền Mật ghét bỏ đẩy đầu anh ra: "Không được."
"Vì sao?" Hạ Ý Hiên ai oán nhìn Điền Mật.
"Thứ dễ dàng có được thì sẽ không biết quý trọng, cho nên em muốn cho anh đợi thêm vài năm nữa."
Hạ Ý Hiên: "…"