Lâm Chung Tường còn chưa ngồi hẳn xuống ghế đã vội vàng hỏi: "Tiểu Tuyết, vừa rồi em nói con gái anh là có chuyện gì?"
Hàn Tuyết từ tốn rót cho Lâm Chung Tường một chén trà.
"Xem anh lo đến mức đầu đầy mồ hôi kìa. Anh uống chén trà cho bình tĩnh lại rồi nói!"
Trong lúc Hàn Tuyết cử động cánh tay, một mùi thơm nhàn nhạt thoảng qua mũi Lâm Chung Tường, khiến nhiệt tình của Lâm Chung Tường với Hàn Tuyết lại nhiều hơn một chút.
Lâm Chung Tường duỗi tay nắm chặt cổ tay Hàn Tuyết: "Tiểu Tuyết, em đừng vòng vo nữa, nói nhanh đi!"
Hàn Tuyết khẽ liếc về phía cổ tay đang bị Lâm Chung Tường nắm.
Lâm Chung Tường sững lại, vội vàng buông tay Hàn Tuyết ra: "Tiểu Tuyết, anh xin lỗi."
Hàn Tuyết cười khẽ, cũng không để ý đến hành động quá trớn của Lâm Chung Tường.
"Chung Tường, anh có biết vì sao năm ấy em lại ly hôn không?"
"Chẳng lẽ không phải là vì em không sống được với chồng trước nữa?"