Tiểu Miêu Miêu lại hỏi: "Vậy bà có biết con trai của bà là ai không?"
Bà cụ nhìn về phía tấm biển tại trạm xe buýt cách đó không xa, rồi nói: "Không biết, tôi không có con trai."
Nói xong, bà cụ lại lẩm bẩm: "Tôi muốn tìm con trai tôi, tôi muốn đi tìm con trai tôi."
Tiểu Miêu Miêu: "..."
Hiển nhiên, cô không thể hỏi bà cụ này bất kỳ thông tin nào về gia đình của bà cả.
"Thất cách cách, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?" Tiểu Miêu Miêu nhìn về phía Hạ Kỳ cầu cứu.
"Đưa bà ấy tới đồn công an, để cảnh sát tìm lại người nhà giúp bà ấy vậy!"
Có vẻ như chỉ còn lại cách này mà thôi.
Một chiếc xe Porsche dừng lại tại ven đường, cửa kính xe dần dần hạ xuống, để lộ khuôn mặt của Giang Thành Nguyệt.
"Miêu Miêu, hai người có chuyện gì à?"
Khi vừa ra khỏi quán cà phê, Giang Thành Nguyệt đúng lúc thấy được cảnh tượng cứu người của Tiểu Miêu Miêu. Cô ta vừa cảm thấy cô bé này rất tốt bụng, lại vừa cảm thấy sợ hãi thay cho cô.