Suy cho cùng, khi đối mặt với đám người gian xảo trên thương trường, Hạ Kỳ lo rằng Tiểu Miêu Miêu sẽ cảm thấy gò bó.
Dường như cảm nhận được ánh mắt lo lắng của Hạ Kỳ, Tiểu Miêu Miêu đáp lại anh bằng một nụ cười rạng rỡ trấn an.
"Thất cách cách, đừng nghĩ em vô dụng vậy chứ."
Tiểu Miêu Miêu xuất thân là ngôi sao nhí, lúc nhỏ đã thường xuyên tham gia một vài bữa tiệc mừng với mẹ Ngọc. Tuy rằng cô không cần mở miệng nói chuyện trong tiệc mừng, nhưng cũng học được không ít lễ nghi giao tiếp.
Hạ Kỳ nhếch môi cười nhẹ, bàn tay anh nắm chặt lấy tay của Tiểu Miêu Miêu: "Có Thất cách cách ở đây, biết không?"
Mỗi lần nghe thấy câu này của Thất cách cách, Tiểu Miêu Miêu luôn cảm thấy siêu ấm lòng.
Hạ Kỳ đi ra khỏi sân bay với khuôn mặt không cảm xúc. Cả đám người cung kính nói:
"Tổng Giám đốc."
Hạ Kỳ lạnh lùng gật đầu, đi về phía chiếc xe ở bên đường. Từ đầu đến cuối, anh vẫn chưa từng buông tay của Tiểu Miêu Miêu ra.