Miêu Kỳ Phong đi rồi, lần họp mặt này cũng đến hồi tan. Lúc nói tạm biệt, Tiểu Miêu Miêu thật sự không nỡ chút nào.
Cô rất thích Tiểu Tinh Mặc, như thể muốn bế nó về nhà mình.
"Thất cách cách, chúng ta ở lại một lát đi mà!"
Tiểu Miêu Miêu ôm cánh tay Hạ Kỳ làm nũng, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tiểu Tinh Mặc trong vòng tay Hoàng Lệ Lệ. Cứ như thể trong tã lót không phải Tiểu Tinh Mặc, mà là một miếng thịt sườn vậy.
Hạ Kỳ bất đắc dĩ bật cười: "Bây giờ cũng mười một giờ rồi, em không ngủ thì Tiểu Tinh Mặc cũng phải nghỉ chứ."
Hoàng Lệ Lệ cười, tiếp lời: "Cuối tuần chị sẽ bế Tiểu Tinh Mặc đến nhà em chơi."
Tiểu Miêu Miêu liền vội nói: "Không cần đâu, không cần đâu, cứ để em đến nhà Tiểu Tinh Mặc chơi là được rồi."
Tiểu Tinh Mặc còn nhỏ, đi tới đi lui nhiều sẽ mệt. Không nên làm Tiểu Tinh Mặc mệt, vậy nên cứ để cô tới tìm Tiểu Tinh Mặc sẽ tốt hơn. Tiểu Miêu Miêu nghĩ vậy.
Trước khi đi, Hoàng Lệ Lệ còn cười trêu cô.