Nghe thấy tiếng mở cửa, Catherine quay người lại, khóc lóc van nài khẩn thiết.
"Hạ Kỳ, tôi cầu xin anh, cầu xin anh hãy thả tôi ra đi!"
Cô ta sắp bị hành hạ đến phát điên rồi, cô ta không muốn ở lại đây thêm một lúc nào nữa. Chỉ cần Hạ Kỳ chịu thả cô ta ra ngoài, cô ta sẵn sàng bỏ lòng tự tôn của mình xuống để cầu xin anh. Huống hồ, lòng tự tôn của cô ta đã sớm bị xé nát tan tành khi trao thân cho mấy tên ma quỷ đó rồi.
Catherine nói xong thì muốn bổ nhào về phía Hạ Kỳ.
Hạ Kỳ đã sớm lách mình tránh đi một cách đầy ghét bỏ trước khi cô ta bổ nhào đến.
Cậu thì đã tránh được rồi, chỉ khổ cho Bạch Liễm ở phía sau phải ôm lấy một người phụ nữ cả người bốc mùi hôi thối. Chuyện này làm trái tim anh ta tan nát. Anh ta tiện tay đẩy một cái, Catherine chỉ còn nước ngã nhào xuống đất.