"Em đau bụng."
Tiểu Miêu Miêu đau đến nhăn mặt, khuôn mặt mũm mĩm hồng hào trở nên tái nhợt, trán rịn đầy mồ hôi.
Hạ Kỳ đưa tay ôm lấy Tiểu Miêu Miêu, để cô bé ngồi lên đùi mình, đặt tay lên bụng Tiểu Miêu Miêu, xoa cho cô bé. Bụng dưới được bàn tay ấm áp của Hạ Kỳ phủ lên nhưng vẫn không có chút tác dụng nào. Tiểu Miêu Miêu dựa vào ngực Hạ Kỳ, bụng dưới đau từng cơn, đau đến nỗi sắp làm cô bé ngất đi.
"Thất cách cách, Miêu Miêu đau quá."
"Miêu Miêu ngoan, Thất cách cách bế em đến phòng y tế, được không?"
Hạ Kỳ nói rồi định bế Tiểu Miêu Miêu đến phòng y tế.
Anh vừa đứng lên khỏi chỗ ngồi, Tiểu Miêu Miêu đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
"Không muốn, em muốn đến nhà vệ sinh."
"Được, vậy chúng ta đến nhà vệ sinh trước, sau đó sẽ đến phòng y tế."
Tiểu Miêu Miêu không nói gì, không chỉ vì đau bụng, mà còn vì hình như đã tè ra quần...
Trong quần ẩm ướt, Tiểu Miêu Miêu thấy xấu hổ nên không muốn mở miệng.