Thư ký phối hợp ăn ý, hạ nhỏ giọng: "Ừm. Vậy em có đói bụng không, chị dẫn em đi ăn chút gì đó."
"Không cần đâu, Thất cách cách làm xong nhanh thôi, chị cứ làm việc của chị đi!"
"Được."
Tiểu Miêu Miêu thành công lừa thư ký đi. Sau khi thư ký đi, Tiểu Miêu Miêu cười hì hì, lại mở cửa phòng làm việc ra.
Tiểu Miêu Miêu mở he hé từng chút một rồi ghé mắt phải vào, đập vào mắt không phải căn phòng rộng rãi sáng sủa mà lại là một tấm "vải" màu đen.
Tiểu Miêu Miêu nhíu mày, đây là thứ gì vậy? Cô bé duỗi một ngón tay ra sờ lên tấm "vải" ấy.
"Chất vải này giống chất vải quần áo của Thất cách cách thật!" Tiểu Miêu Miêu ngậm một ngón tay trong miệng, lẩm bẩm.
Đôi mắt to đen láy của cô bé dần dần ngước lên trên từng chút một, đầu cũng ngẩng lên theo một góc bốn mươi lăm độ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bàn tay đang đút trong túi quần, sau đó là áo sơ mi trắng, cuối cùng, không ngờ Tiểu Miêu Miêu lại nhìn thấy gương mặt của Thất cách cách.