"Miêu Miêu, con dậy rồi à, mau tới ăn sáng đi!" Hạ Mộng đeo tạp dề chạy tới kêu Tiểu Miêu Miêu ăn sáng.
"Con không ăn đồ mẹ nấu." Tiểu Miêu Miêu xị mặt, nói năng không kiêng dè: "Nếu ba mẹ muốn đi thì đi nhanh đi."
"Miêu Miêu…" Hạ Mộng không rõ cô lại làm Miêu Miêu không vui chỗ nào.
"Hừ!" Tiểu Miêu Miêu hừ lạnh, quay người lên tầng, bất ngờ đâm sầm vào Hạ Kỳ đang xuống nhà.
Hạ Kỳ ung dung cài nút áo sơ mi, cản đường Tiểu Miêu Miêu. Trước mặt thình lình xuất hiện bức tường thịt, Tiểu Miêu Miêu ngẩng đầu lên theo bản năng.
"Tại sao không xuống ăn sáng?"
"Không muốn ăn đồ mẹ nấu." Tiểu Miêu Miêu gục đầu, uể oải nói.
"Miêu Miêu, đó là mẹ của em đấy." Hạ Kỳ nghiêm khắc lên tiếng.
Hai ngày nay rõ ràng là tình cảm của cô bé với Miêu Hạo Hiên và Hạ Mộng đã được cải thiện, hôm nay sao đột nhiên lại quay về đêm trước giải phóng thế này?