Tiểu Miêu Miêu lấy tay chống cằm, đôi môi hồng phớt khẽ nhếch lên, nhìn Hạ Kỳ với vẻ mặt si mê.
Đột nhiên, đầu cô bé trở nên nặng nề, giống như có thứ gì đè ở trên đầu. Một giọng nói trầm thấp mang giọng điệu trêu chọc vang lên trên đỉnh đầu Tiểu Miêu Miêu.
"Miêu Miêu ngốc, nhìn xem, nước miếng sắp chảy xuống rồi kìa."
"Nước miếng? Làm gì có nước miếng ạ?" Tiểu Miêu Miêu vô thức giơ tay lên lau miệng.
Cô bé lau qua lau lại miệng mình, chẳng sờ thấy thứ khả nghi nào.
Tiểu Miêu Miêu ngốc nghếch nhìn Hạ Kỳ: "Thất cách cách, em đâu có chảy nước miếng?"
Vẻ mặt cô nhóc vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến Hạ Kỳ bật cười.
"Anh cười cái gì?" Tiểu Miêu Miêu vẫn không hiểu.
"Không có gì." Hạ Kỳ đặt laptop trên đùi sang một bên, dang tay ôm lấy Tiểu Miêu Miêu vào lòng.