Tiểu Miêu Miêu ngồi dưới đất một lúc, nhận ra Thất cách cách không nói chuyện với mình, cũng không kéo mình dậy nên cảm thấy buồn bực. Cô bé ngước đầu lên, cứ thế mà nhìn thẳng vào Hạ Kỳ.
Cô bé không tin mình đã nhìn Thất cách cách như vậy mà cậu vẫn không hiểu được ý mình.
Dù sao lúc cô bé còn nhỏ, chỉ cần một ánh mắt thôi là Thất cách cách đã biết cô bé muốn làm gì. Theo cách nói của người xưa thì chính là chỉ cần vểnh đuôi lên là biết đang nghĩ gì.
Đúng như Tiểu Miêu Miêu đã nói, chỉ một ánh mắt của cô bé là Hạ Kỳ đã biết cô bé muốn gì. Sao cậu lại không nhìn thấu sự tính toán trong lòng cô nhóc này chứ.
Thế nhưng lần này Hạ Kỳ không hề theo suy nghĩ của Tiểu Miêu Miêu. Cậu khoanh hai tay lại, thoải mái nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Tư thế kia của Hạ Kỳ rất đẹp trai, song, với điều kiện tiên quyết là không nhìn gương mặt đã bị Tiểu Miêu Miêu bôi vẽ choe choét lên kia.
Nếu nói đến sự kiên nhẫn, Tiểu Miêu Miêu không bao giờ sánh bằng Hạ Kỳ.