Hạ Kỳ tốn hết sức lực để mặc đồ ngủ liền thân vào cho Tiểu Miêu Miêu. Sau khi mặc xong, cậu mệt lả cả người.
Tiểu Miêu Miêu liếc nhìn Hạ Kỳ với vẻ kỳ lạ.
Mặc quần áo mệt lắm sao?
Tại sao nhìn dáng vẻ của ôn ã lại có vẻ rất mệt mỏi vậy?
"Ôn ã." Tiểu Miêu Miêu gọi Hạ Kỳ bằng giọng điệu non nớt.
"Ừm?" Đôi mắt hơi mờ mịt của Hạ Kỳ nhìn về phía Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, sao vậy?"
"Có phải anh đã quên đưa gì đó cho em rồi hông?" Ánh mắt Tiểu Miêu Miêu vẫn luôn nhìn về phía bình sữa đang được đặt ngay ngắn trên tủ đầu giường. Nếu là trước kia, không cần Tiểu Miêu Miêu nói, chắc chắn Hạ Kỳ cũng vẫn nhớ đưa bình sữa cho cô bé.
Nhưng tối nay, Hạ Kỳ cứ nghĩ mãi về chuyện trong phòng tắm nên suy nghĩ ngẩn ngơ, chả tập trung gì cả.
Tiểu Miêu Miêu cố gắng ra hiệu cho Hạ Kỳ mấy lần, vậy mà cậu đều chẳng có phản ứng gì. Cậu chỉ thấy đôi mắt long lanh của Tiểu Miêu Miêu cứ chớp chớp liên tục, còn tưởng là trong mắt cô bé có gì đó nên khó chịu.