Tô Tiểu Miêu ra ngoài đi tản bộ dọc theo bờ hồ. Cô suy nghĩ rất lâu, cô là Hoắc Vi Vũ, Hoắc Vi Vũ là cô. Cô thấy được Cố Hạo Đình rất yêu Hoắc Vi Vũ. Cô nói không thích hắn, chắc chắn hắn sẽ rất buồn. Bởi vì nếu cô đi, có nghĩa là Hoắc Vi Vũ thực sự đi.
Cô không nên bốc đồng, cô thích hắn là được, cần gì phải bắt hắn thích Tô Tiểu Miêu, bởi vì lòng người đâu thể ép buộc được.
Tô Tiểu Miêu quay trở lại. Cố Hạo Đình vẫn đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vừa thấy cô về, hắn đứng bật dậy. Tô Tiểu Miêu bước nhanh về phía Cố Hạo Đình, hai tay ôm lấy hông hắn, kiễng chân lên, chạm môi mình vào môi hắn. Cô thấy Cố Hạo Đình ngửa đẩu ra phía sau tránh nụ hôn của cô theo bản năng, sau đó liền đứng im không động đậy.
Trong lòng Tô Tiểu Miêu thắt lại, hệt như bị dao đâm một nhát, cơn đau đớn lan tràn khắp cơ thể.