Cô thương con như vậy thì sẽ đi đâu chứ? Vì sao bao nhiêu năm nay vẫn không có chút tin tức gì?
Đôi mắt Cố Hạo Đình không khỏi đượm buồn. Tiểu Điểm Điểm bình tĩnh lại, hắn cũng an tâm phần nào.
Hắn ra khỏi phòng, đút một tay trong túi áo, về phòng của mình và Tiểu Vũ, nhìn tấm ảnh Tiểu Vũ rồi ngẩn người. Ánh mắt hắn càng lúc càng tăm tối.
Ở căn phòng cách vách. Nhan Diệc Hàm truyền nước lần nữa cho Tiểu Điểm Điểm. Cậu bé không nhúc nhích, có thể là khóc nhiều quá nên mệt, cũng có thể là do sốt, hoặc là yên tâm vì đã đạt được mong muốn nên ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Nhan Diệc Hàm liếc nhìn Tô Tiểu Miêu, nhẹ nhàng nói: "Cô siêu thật đấy, hay là cô tới đây làm trợ thủ của tôi đi."
"Chăm sóc cho con chó anh dùng để thí nghiệm thuốc giảm cân, giúp nó mập trở lại 20 kilogam cho anh sao?" Tô Tiểu Miêu cười trêu.