Hình như cô từng nghe ai đó nói rằng Cố Hạo Đình rất chiều chuộng phụ nữ. Đến khi trở thành người phụ nữ của hắn, cô mới phát hiện ra câu nói ấy chẳng hề sai chút nào. Hắn quá dung túng cho cô rồi.
"Em đùa thôi, anh tặng cái gì em cũng thích. Bao giờ thì anh về?" Hoắc Vi Vũ dịu dàng hỏi.
"Muốn gặp anh à?" Cố Hạo Đình nói bằng giọng mờ ám pha mấy phần tình tứ.
"Anh đừng có vội vàng chạy từ thủ đô về đấy nhé. Ở nhà được hai tiếng rồi lại lên máy bay chạy đi. Bây giờ anh còn trẻ thì không sao, về già mới biết làm thế là lãng phí sinh mệnh cỡ nào. Em không cho anh về, nghe không hả?" Hoắc Vi Vũ vội nói.
"Bây giờ em bắt đầu quản lý anh rồi đấy à?" Cố Hạo Đình mỉm cười trêu chọc.
"Sao? Không muốn em quản hả?" Hoắc Vi Vũ hỏi lại, mặt hơi đỏ lên.
"Muốn chứ." Cố Hạo Đình hạ giọng nói.