Hoắc Vi Vũ ngây người nhìn điện thoại, đến tận khi màn hình tắt, trong đầu cô vẫn trống rỗng, kêu lên ong ong.
Tô Bồi Ân đi tới đằng sau, liếc nhìn điện thoại của cô, hỏi: "Là Cố Hạo Đình à?"
Hoắc Vi Vũ lấy lại tinh thần, cất điện thoại đi. Cô cất cây lau nhà vào phòng để đồ tạp vụ, sau đó gật đầu với Tô Bồi Ân, nói với vẻ cung kính nhưng lại xa cách: "Giám đốc Tô, tôi quét dọn xong rồi."
Tô Bồi Ân chắn ngang trước mặt Hoắc Vi Vũ, nhìn từ trên cao xuống cô: "Không phải cô vẫn muốn gặp Cố Hạo Đình đấy chứ?"
Hoắc Vi Vũ hờ hững nhìn không khí: "Trước đây mẹ tôi từng nói với tôi một câu, tôi cảm thấy rất có lý. Bà ấy nói, phụ nữ hiền lành sẽ giữ được dạ dày của đàn ông, phụ nữ có bản lĩnh sẽ giữ được tiền của đàn ông, phụ nữ ngu xuẩn sẽ giữ được thân thể của đàn ông, còn phụ nữ thông minh sẽ giữ được danh dự của mình. Tôi muốn làm người phụ nữ thông minh ấy."