Hoắc Vi Vũ chậm rãi tựa đầu vào ghế sofa rồi lặng lẽ nhìn về phía trước.
Cô cảm thấy cực kì bất lực. Chân tướng đến quá vội, khiến cho cô chẳng kịp chuẩn bị chút nào. Vận mệnh kéo cô vào một trò đùa siêu, siêu lớn, khiến cho cô tiêu hóa không xuôi.
"Tiểu Vũ." Quyền Linh dịu dàng gọi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Quyền Linh.
"Sau này mẹ sẽ chăm sóc cho con thật tốt, mẹ con mình sẽ không xa nhau nữa." Quyền Linh khẩn cầu.
Cô lại chẳng muốn đến bên bà ta chút nào: "Duật Cẩn đã biết tôi là con gái của ông ta chưa?"
Quyền Linh lắc đầu: "Mẹ chưa nói, ông ta chỉ biết mẹ nhận nuôi con thôi."
"Tôi phải suy nghĩ cho kĩ đã." Hoắc Vi Vũ đứng lên.
"Tiểu Vũ." Quyền Linh thốt lên, bao điều muốn nói nghẹn đắng trong cổ họng: "Con sẽ về bên mẹ chứ? Mẹ cô đơn lắm."
Hoắc Vi Vũ chỉ liếc nhìn bà mà không nói gì. Sau đó cô quay người đi ra ngoài.
Đường dài miên man, suy nghĩ vạn ngàn. Cô vừa đi vừa đá mấy hòn sỏi nhỏ dưới chân.