"Được." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào đáp, "Ba ngày sau em sẽ cho anh câu trả lời."
Cố Hạo Đình hôn miết lấy môi cô, hôn rất mãnh liệt, như thể muốn rút hết linh hồn cô, nuốt cả vào bụng.
Hoắc Vi Vũ đau nhưng không tránh, nhắm mắt lại mặc hắn hôn.
Hắn nâng cằm cô lên, nhìn với ánh mắt sáng như đuốc: "Quyền Tiểu Vũ, nếu cô thật lòng yêu tôi, hãy thể hiện cho tôi thấy đi."
Hoắc Vi Vũ đỏ mặt, hai tay khẽ run, cởi quân phục của hắn rồi đến áo sơ mi. Đôi môi đỏ mơn trơn từ cằm trượt xuống yết hầu, rồi lần mò tới ngực trái, nơi vang lên nhịp đập trái tim.
Hơi thở của Cố Hạo Đình ngày càng thêm dồn dập.
Trông cô lúc này duyên dáng mị hoặc tới xiêu lòng. Đâu phải cô không biết tỏ ra yếu thế, chỉ là có muốn hay không thôi.
Cố Hạo Đình cầm tay cô đặt lên nơi đã "trưởng thành" của mình. Cô miết tay xuống, cảm nhận "cậu nhỏ" của hắn đã tỉnh giấc. Vừa nghĩ đến chuyện hắn làm điều này với người phụ nữ khác, cô đã thấy lòng khó chịu khôn tả.