Hoắc Vi Vũ ngậm một quả nho, từ từ lại gần hắn.
Cố Hạo Đình lạnh lùng nhìn cô, không đón lấy quả nho, ánh mắt ngày càng trở nên buốt giá. Lúc này, cô có thể chắc chắn 100% hắn cố tình làm như vậy.
Ngậm nho lâu nên nước bọt bắt đầu tiết ra nhiều. Cô còn cảm nhận được ánh mắt của những người khác đều đang tập trung vào mình. Trong lúc thấy căng thẳng và xấu hổ, cô vô tình ăn luôn quả nho, nuốt luôn cả vỏ.
Cố Hạo Đình nhíu mày ra vẻ không vui: "Ai cho cô ăn?"
Hoắc Vi Vũ lại cầm một quả nho khác ngậm trên môi, để sát vào miệng hắn.
Cố Hạo Đình hơi khựng lại, cúi nhìn chóp mũi nhỏ xinh của cô, cắn lấy quả nho.
Cô vội vàng lùi lại.
Muốn thoát nhanh thế sao? Không có cửa đâu.
Đôi mắt nhoáng lên vẻ sắc bén, hắn ghì chặt gáy cô, ngấu nghiến hôn môi cô, ngón tay nhanh chóng cởi khuy áo của cô.