Không có nơi nào để đi, xe thì phải trả cho Duật Nghị, cô lái xe đến cửa hàng tiện lợi trong trạng thái đầu óc trống rỗng.
Hoắc Vi Vũ chẳng thể hiểu nổi, trước đó hắn còn thích cô mà, vả lại cô cũng chẳng làm gì sai. Những gì cần giải thích cô cũng đã giải thích rồi, sao đột nhiên hắn lại ghét cô chứ? Hay là hắn vốn không tin những gì cô nói?
Cô thấy trong lòng ngột ngạt cứ như bị cơn mưa phùn lất phất bao phủ. Cô cảm thấy bức bối song không tài nào trút bỏ được.
Duật Nghị chờ lâu quá, thấy đói bụng nên vào cửa hàng tiện lợi ăn tạm mì gói. Gã nhìn thấy xe đi tới thì không buồn ăn mì nữa, lập tức phi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Hoắc Vi Vũ dừng xe trước mặt gã rồi mở cửa xe bước xuống, đưa chìa khóa cho gã.
"Cô lái xe của tôi rồi thì phải trả chút phí sử dụng chứ. Cô nói đi, cô định làm gì đây?" Duật Nghị nhận lấy chìa khóa xe, liếc cô và hỏi.
"Đến nhà tôi đi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.