Nữ hầu chưa bao giờ nhìn thấy cậu chủ hành động vô lý như vậy trước đây, và với giọng nói kinh hoảng, cô ta đáp lại, "Những bông hoa đấy được cắm bởi cô chủ vào sáng ngày hôm nay ạ."
"Hoa đó còn tươi hay sao? Không phải nó đã héo hết rồi sao? Tại sao trên trái đất lại có loại lá màu xanh cơ chứ? Những cửa hàng bán hoa đó nghỉ họ có thể bịp bợm khách hàng bởi những chiếc lá rẻ tiền đó chen cạnh bông hoa hay sao? Những cửa hàng bán hoa đó đến từ đâu vậy hả? Tôi sẽ review tiêu cực về họ!"
"Lát nữa, tôi muốn cô vặt hết những chiếc lá màu xanh kia và vứt hết những bông hoa kia ra ngoài đi."
Khi Lâm Giang nói, thì anh quay sang nhìn những chỗ khác trong căn nhà và khinh thường nhận xét, "Hơn nữa, cái hoa kia là gì vậy? Cô không nghĩ màu xanh của chúng đặc biệt chói mắt hay sao? Vứt hết chúng đi cho tôi!"
Nữ hầu: "Cậu chủ, không thể đâu! Đó là những cây xanh của lão gia đã trồng khá nhiều năm rồi. Cậu không thể ném chúng đi được đâu!"