"Tô Thúy Thúy?"
Tô Thúy Thúy bó tay.
Cậu ta là Tô Vấn mà!
Chẳng trách ông già lại nuôi cậu ta như nuôi con gái, lại còn đặt cái tên quê mùa như thế.
Cậu ta giật quyển sách, phạch một tiếng đóng lại, rồi viết một dòng chữ lên trên bìa, đẩy sang cho cô.
"Vì sao tên tóc vàng lại theo đuổi cậu?"
Tóc vàng là một tên sừng sỏ ở trường, gia cảnh nhà lại lớn, bình thường lúc nào cũng hống hách không coi ai ra gì. Trong trường này tóc vàng nổi tiếng ngang Vũ Văn Thính.
Vũ Văn Thính nhíu mày, cô gái mười mấy tuổi đã trổ mã rất xinh đẹp, cô buộc tóc đuôi ngựa sáng láng lanh lợi. Cô nói: "Mọi người nói cậu ta thích tôi."
Tên đó rất hay chặn đường cô, cô không thích phiền phức nên luôn tránh đi.
Tô Thúy Thúy cầm vở lên viết xong lại đẩy sang cho cô, nét bút ấn rất mạnh, chỉ có đúng một chữ: "Hừ."
Cô bật cười.
Tháng Tư hoa nở, hoa long não bên ngoài bị gió thổi qua cửa sổ, rơi xuống bàn học.
"Thính Thính."