Khương Cửu Sênh đứng trên hành lang rất lâu, sau đó đi ra ban công hút điếu thuốc, rồi đi thẳng đến phòng làm việc của khoa Ngoại Tim mạch.
Sau khi ba tiếng gõ cửa vang lên, Thời Cẩn mệt mỏi lên tiếng, giọng nói rất uể oải: "Mời vào."
Khương Cửu Sênh đẩy cửa bước vào.
Thời Cẩn sửng sốt một chút rồi nhanh chóng đứng dậy: "Sênh Sênh." Anh cau mày, "Sao em còn chưa ngủ?"
Khương Cửu Sênh đáp: "Em không ngủ được."
Cô không kéo theo giá truyền nước biển, hẳn đã tự rút kim rồi.
Thời Cẩn đỡ Khương Cửu Sênh ngồi xuống rồi cúi người đến gần cô: "Em sao vậy?"
Cô lại đứng lên ôm eo Thời Cẩn rồi nhón chân muốn hôn anh.
Thời Cẩn hơi ngả người về sau, Khương Cửu Sênh ngước lên, đôi mắt cô trong veo ngân ngấn nước: "Thời Cẩn, anh đừng trốn."
Ánh mắt của Thời Cẩn trầm xuống: "Em biết rồi sao?"
Cô gật đầu: "Vâng."
Cô không nói thêm gì, chỉ ôm cổ Thời Cẩn tiếp tục nhón chân lên hôn anh.