Trong lúc Hàn Sâm đang suy tư thì bỗng nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ, nhưng hắn lại không thể xác định tiếng đó phát ra từ hướng nào.
"Chẳng lẽ có loài người tới đây sao? Hay là dị linh nhỉ?" Hàn Sâm nhìn khắp mọi nơi mà không thấy bóng dáng ai.
Đừng nói là người, ngay đến dị sinh vật cũng không thấy một con. Có lẽ vì quả sắp chín nên phần lớn dị sinh vật đã xông lên đảo từ lâu, chẳng còn con nào lề mề ở đây nữa.
"Sát Na, cô có nghe thấy tiếng con gái cười không?" Hàn Sâm nhìn sang nữ đế Sát Na, hỏi.
Nữ đế Sát Na lắc đầu: "Tiếng con gái cười ở đâu?"
"Chẳng lẽ tôi nghe nhầm?" Hàn Sâm nghi ngờ, vừa rồi rõ ràng hắn đã nghe thấy tiếng cười của một người phụ nữ, lanh lảnh giống như tiếng chuông bạc, Hàn Sâm chắc chắn mình không hề nghe nhầm, tiếng cười đó hoàn toàn có thật.
"Cô không nghe thấy thật hả?" Hàn Sâm nhìn về phía nữ đế Sát Na.