Mấy người lão Thạch trợn mắt há mồm nhìn Hoàng Phủ Bình Tình đang đi tới trước mặt Hàn Sâm, cả buổi vẫn không khép được mồm.
"Đàn chị có chuyện gì à?" Hàn Sâm bất đắc dĩ hỏi.
"Không phải là cậu quên mất chuyện đã hứa với chị rồi đấy chứ?" Hoàng Phủ Bình Tình mỉm cười hỏi một câu, sau đó lại quay sang nháy mắt với mấy người lão Thạch: "Mấy cậu không phiền nếu tôi mượn Hàn Sâm một chút đấy chứ?"
"Không phiền... Không phiền đâu..." lão Thạch nháy mắt lia lịa với Hàn Sâm.
Hàn Sâm nhớ hắn đã hứa sẽ mời Hoàng Phủ Bình Tình ăn cơm, bây giờ cô ta đã tìm tới tận cửa thế này, hắn cũng không tiện từ chối, đành phải đi theo Hoàng Phủ Bình Tình.
"Lão tam ghê thật đấy, trước có Kỷ đại mỹ nhân, bây giờ ngay cả 'ngực thần' cũng bám theo cậu ta... Tại sao chuyện tốt như vậy lại không rơi xuống đầu của lão Thạch này chứ?" Lão Thạch ra chiều hâm mộ.