"Thắng thua thì phải đấu mới biết." Hàn Sâm cười đáp.
Cả đám đội viên cũ đều nhìn Hàn Sâm với ánh mắt khác thường, nếu là đứa tân sinh nào khác nói câu này thì họ đã lên mắng cho một chặp, tiện thể phổ cập cả thành tích nát bét của trường quân đội Hắc Ưng trong mấy năm gần đây, cho đối phương biết trường quân đội Hắc Ưng căn bản không có cửa so với người ta, không qua được cả vòng loại thì chẳng thấy được mặt mũi trường quân đội Trung Ương chứ ở đó mà đấu mới biết.
Nhưng lời này do Hàn Sâm nói nên họ không dám phản bác gì, dù sao thì Hàn Sâm cũng là đại thần của trường, có thành tích cực cao ở các hạng mục khác, dù không giễu ra miệng nhưng trong lòng cũng khinh thường những gì Hàn Sâm nói.
Tư Đồ Hương rất hài lòng với câu trả lời của Hàn Sâm, cuối cùng trong đội tuyển cũng có một người có lòng chiến đấu, không chùn tay trước trận đấu.
Dù sao thì trường quân đội Hắc Ưng đã thua quá nhiều, thiếu lòng tin cũng là chuyện thường.