Đạn của súng lục có hạn, cũng không thích hợp dùng để sát thương diện tích rộng, đạn vẫn chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết chuyển nòng súng, "Pằng~ Pằng~" hai tiếng tiêu diệt chiến sĩ nhỏ tuổi và đồng chí Đại đội trưởng bên cạnh, sau đó buông lỏng ngón tay, vứt súng lục đi, thuận tay đoạt lấy súng liên thanh hạng nhẹ trên người chiến sĩ nhỏ tuổi, bắn về phía đám người đông đúc còn chưa kịp tản ra kia.
"Pặc~ Pặc~ Pặc~" tiếng súng không dứt bên tai, khói trắng dày đặc đã nồng nặc. Đạn trong súng liên thanh hạng nhẹ tiếp tục chưa bắn hết, Tiểu Tịnh Trần quả quyết vứt súng đi. Cô bé đột nhiên vươn người nhảy lên, mũi chân đạp vào bánh xích, như một con chim đại bàng lao về phía khói trắng dày đặc.