Đêm, bóng đêm tịch mịch chứa đựng nhiều nỗi lòng khó giải, ánh trăng nhàn nhạt soi trên mặt đất khiến lòng người trầm mặc. Một thân hình gầy gò, biếng nhác cô độc trên nóc Đăng Thiên Các, tay cầm vò rượu ngọc, một tay còn lại ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng xa vời, đôi mắt nửa híp nửa mở, lúc tỉnh lúc lại tưởng như mơ màng.
"Đông Quân, vẫn uống sao?"
Người nọ khẽ xoay đầu đối mặt với thanh âm vừa gọi mình, nửa nhếch mắt sau đó lại khẽ cười.
" Tư Không, đến đây uống với ta. Vẫn còn cho đệ đây".
"Đông Quân à, huynh là tửu tiên nhưng cũng không thể suốt ngày say như vậy được. Uống nhiều như vậy, chịu nổi sao"
" Sư đệ, rất nhiều chuyện ta đều đã chịu qua, chút rượu này sao lại không thể chịu nổi. Có phải không.". Y lại ngửa đầu, nốc cạn vò rượu, khóe môi lại nở nụ cười, chỉ là nhìn thế nào cũng không ra nỗi một tia vui vẻ.
Tư Không Trường Phong thở dài, hắn vẫn một thân đĩnh đạc, bước đến bên cạnh vị tửu tiên trước mặt, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh bên y, lại theo thói quen lấy ra một vò rượu khác, đưa tay cạn như cách mà rất nhiều năm nay hắn vẫn làm với người bên cạnh.
" Đông Quân, thật ra huynh không cần phải chịu đựng. Những chuyện ấy đều là số mệnh, không phải lỗi của huynh. Ta vẫn ở đây, huynh có thể ... dựa vào ta".
Bách Lý Đông Quân nhìn vị thương tiên, đôi mắt mơ màng khẽ chớp, ngửa đầu uống ngụm rượu cuối cùng trong vò rồi ném sang một bên. Y ngả người ra sau, người bên cạnh nhanh như chớp đã đưa tay đỡ lấy lưng y, ngăn không cho y ngã xuống đất.
" Bách Lý Đông Quân, trước khi nằm xuống ngươi có thể báo trước với ta một tiếng được không hả?"
" Đệ vẫn luôn đỡ được ta đấy thôi." Bách Lý Đông Quân thở ra, cười một cách thỏa mãn. Y yên vị nằm dựa vào cánh tay của Trường Phong thì thầm" Trường Phong, ta quên rồi".
Tư Không Trường Phong vững vàng đỡ người bên cạnh, yên vị làm tấm đệm cho y dựa vào. Ánh trăng chiếu lên gương mặt y, thời gian dường như giống như sự hạnh phúc, đã thật sự bỏ quên y tại nhân gian này. Dù đã là trung niên, nhưng y vẫn giữ được nét thiếu niên thuở nào, chỉ là sự vô tư, phóng khoán ngày nào giờ đã được đổi thay bằng nét cô tịch, ưu thương.
Nếu như một người uống rượu say rồi sẽ hò rống, làm loạn, sau đó uống một bát canh giải rượu, lên giường ngủ là xong, nhưng y lại không như thế, thật khó để miêu tả y bây giờ. Y là tửu tiên vang danh thiên hạ nhưng rượu thì không phải là nước, uống nhiều như vậy, dù không say thì bụng cũng sẽ trướng, thật khiến người ta lo lắng.
"Ta đưa huynh về nghỉ. Ngủ đi".
Trường Phong nói đoạn, rồi nhẹ nhàng đỡ Đông Quân lên, dung khinh công đưa Bách Lý Đông
Quân về nơi nghỉ. Lý Hàn Y đã đứng ở cổng tự lúc nào, nhìn tình cảnh vị thương tiên lỗi lạc đang đưa vị tửu tiên về, nhẹ lắc đầu.
" Hắn lại say nữa rồi sao ?"
Trường Phong bất lực gật đầu.
" Thiên Lạc đã về đến rồi. Huynh cũng về gặp muội ấy đi. Lần này về còn kéo theo một nhóm bạn vừa quen. Có 2 vì là hâu duệ của cố nhân". nói rồi Lý Hàn Y quay lưng bỏ đi, tiện tay ném cho Tư Không Trường Phong mộ lọ thuốc " Đây là trà giải rựu".
Trường Phong mỉm cười, nhìn bóng lưng Lý Hàn Y đang dần khuất. Đúng là quan tâm mà cứ giấu. Hắn đỡ Đông Quân về giường, nửa ép buộc nửa dỗ Đông Quân uống thuốc giải rượu Hàn Y đưa sau đó lại chỉnh chăn lại cho Đông Quân. Mãi một lúc sau, Trường Phong cũng chuẩn bị rời khỏi phòng. Quay lưng đi, Trường Phong nghe một tiếng than nhẹ, nửa như thầm thì, nửa như nức nở. " Ta chưa từng quên ... tất cả .. ta đều nhớ rõ". Giọt nước mắt nhẹ lăn ra khỏi khóe mi, biến mất vào gối mềm. Đôi mày nhíu lại, nét thống khổ bi thương hiện lên trên mặt.
Trường Phong vẫn là không đành lòng, hắn quay lại nhẹ vỗ vào tay Đông Quân, lại khẽ vận công, truyền một chút khí ấm cho Đông Quân an ổn giấc ngủ.
Người đi là hết, ly biệt là tan, chỉ có người ở lại, một đời cô độc.
Người thiếu niên trước mặt đã từng có tất cả, bây giờ lại không còn gì ngoài nỗi ưu thương.
Bách Lý Đông Quân cảm giác thân thể nhẹ hẫng, linh hồn của y phiêu du vào một vũ trụ hồng hoang được bao quanh bởi một thảm cỏ xanh mượt. Xung quanh có trăm hoa nở rộ, Bách Lý Đông Quân dạo một vòng, cuối cùng ngẩng đầu thì thấy mình đã nằm dưới gốc cây tuyết tùng. Chẳng mấy chốc, thiên địa xoay vần, một mảnh sáng hồng hoang từ lúc nào lại biến thành đêm đen u tối. Mặt trời khuất bóng, bóng đêm bao trùm khắp nơi, ánh sáng của trăng cũng chẳng thể xuyên thấu tán lá tuyết tùng, chỉ có thể mờ nhạt ảm đạm soi xuống một cách ảm đạm. Lòng đất bốc lên từng làn khí, làn gió lạnh rít qua mang theo cánh hoa tuyết tùng rơi rụng. Đông Quân nheo mắt, men theo tiếng rít của gió bước thẳng về phía trước, làn sương khói nhẹ tảng đi, để lộ ra từng phần mộ được đắp nhô cao trông vừa trang nghiêm lại không kém phần tà dị.
" Đây là đâu? Sao ta lại ở đây". Đông Quân lầm bầm tự hỏi, mắt nhìn về phía những tấm bia mộ, thần sắc lộ vẻ hoang mang.
Đột nhiên, y bị lôi cuốn bởi những dòng chữ khắc trên các tấm bia mộ. Vừa đọc thoáng qua, gương mặt y đã co rúm lại
" Ngân Y Quân Hầu tướng quân – Lôi Mộng Sát chi mộ "...
" Tiêu Nhược Phong chi mộ
" Diệp Vân chi mộ ...."
Càng đọc phải tên trên từng tấm bia mộ càng khiến cho nhíu chặt mày. Toàn thân run rẩy, trái tim cuộn trào từng con quặn thắt. Trên tai vang lên từng tiếng gió rít gào, đến cuối ngưng tụ lại thành vô số thanh âm ai oán nhưng lời vào đc trong tai y chỉ có câu.
" Bách Lý Đông Quân, ngươi quên chúng ta rồi sao? Sao ngươi nỡ quên chúng ta. Sao ngươi lại muốn quên chúng taaa ". câu nói lặp đi lặp lại quanh quân bên tai y.
Từng thanh âm như từ địa ngục trở về, đánh thẳng vào tâm trí của Đông Quân.
Mắt Đông Quân lạc thần, y như kẻ si ngốc, linh hồn y như rời khỏi thân xác, Đông Quân ôm lấy đầu rồi rã rời ngồi bệt xuống đất
" Ta chưa từng quên ... ta muốn quên nhưng không thể. Ta căn bản là không thể quên các người". Đông Quân ngẩng mặt lên trời, đôi mắt trống rỗng. Trong đầu y hoàn toàn là một mảnh hỗn loạn, ký ức tràn ngập vô số hình ảnh, tất thảy đều cùng nhau chen vào cùng một lúc khiến y có cảm giác như đầu sắp vỡ tung, không kìm nổi bật ra một tiếng rên rỉ.
Y thấy nhị sư huynh nhiều lời của y bị ngàn tiễn xuyên tim, chôn thây nơi chiến trường Nam Quyết.
Y lại thấy gương mặt đẫm lệ của Nguyệt Dao khi chịu một kiếm mất mạng do y mang lại cho nàng.
Y còn thấy được hình ảnh tiểu sư huynh của huynh – vị Lang Gia Vương lỗi lạc chính trực ngày nào giờ đây đang lẳng lặng đứng yên chính giữa pháp trường. Gương mặt treo lên nụ cười, mang chút bi ai lại trào phúng sau đó nâng trường kiếm cửa mạnh một đường trên cổ khiến máu tươi phun trào, nhuộm đỏ toàn nơi hành hình.
Sắc mặt của Đông Quân hết xanh lại trắng bệch, y giãy dụa, y gào thét nhưng mặc nhiên không có bất kỳ một lời nào có thể thốt lên.
Cuối cùng, một thân ảnh trong trường phục đen đỏ xuất hiện trước mặt y.
" Đông Quân, đến cuối cùng, đệ vẫn chĩa kiếm vào ta".
" Diệp Đình Chi .. Vân ca, Vân ca...quay đầu đi, quay lại đi Vân Ca". Đông Quân gào thét.
" Không thể, ta đã không còn đường lui nữa. Vĩnh biệt".
" VÂN CA !!!!!!!!!!!!" Đông Quân đau đớn thét lên.
Từng chuyện ngày xưa đột nhiên lần lượt chạy qua óc y. Trời đất rộng lớn bao la, cỏ cây vẫn tỏa hương khoe sắc, có sao hồn y lại trống rỗng, không một chút rung động với đoạn nhân sinh vừa qua.
" Tại sao ... ta vẫn còn sống?. Tại sao lại để cho một kẻ như ta tiếp tục sinh tồn trên thế giới này. Thật vô vị, thật sự vô vị". Bách Lý Đông Quân nhắm nghiền hai mắt, hai tay ôm lấy đầu, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.
" Có ai cho ta biết, tại sao đến cuối cùng, người tồn tại còn lại lại là ta?" Đông Quân ngửa mặt nhìn trời la lớn. Đông Quân cuối cùng cũng phát ra tiếng, tiếng gào thê lương, bi oán lại như chất chứa nỗi uất ức từ mấy năm qua.
" Đó là bởi vì Mệnh." Âm thanh từ xa vang vọng lên khiến Đông Quân giật mình, cảnh giác nhìn xung quanh.
" Là kẻ nào?" Đông Quân liếc mắt cảnh cáo, vận nội công, chỉ cần người có ý tiến đến sẽ tức khắc chết
"Ta là thế đạo. Thế đạo điều khiển cuộc đời các ngươi, thế đạo trường sinh, bất lão. Ta ban cho các người mệnh tốt, cũng có thể khiến các ngươi không còn mệnh". Giọng nói vang vọng từ phía các bia mộ, rất tự mãn.
"Ngươi là thế đạo. Vậy ta là ai?".
" Bách Lý Đông Quân, ngươi là người thế đạo chọn. Sự tồn tại của ngươi khiến thế giới này cân bằng. Ngươi tồn tại để dung hòa chính nghĩa, ngươi tồn tại để thế giới này lưu danh hậu thế. Vì ngươi được chọn, nên cuộc sống của ngươi sẽ thuận buồm xuôi gió, tất cả những kẻ khác chỉ là vật tô điểm cho sự tồn tại của ngươi. Sao, ngươi không thỏa mãn ?"
Đông Quân cắn chặt khớp khàm, khẽ rít lên phẫn nộ" Ta không muốn. Ta không muốn bất cứ ai phải làm bàn đạp cho ta. Ta mặc kệ ngươi là cái gì thế đạo, có quyền năng ra sao, ngươi dựa vào cái gì mà sắp xếp cuộc đời của ta và họ."
" Đông Quân, ta đã nói đó là Mệnh, ta là thế đạo, ta thực hiện thiên mệnh. Ta là Thần, ngươi cùng đám người nên ngươi sẽ ko thể chống lại ta".
" Dù ngươi có là thần hay ma, ta cũng sẽ diệt ngươi.". Ánh mắt Đông Quân ánh lên từng tia lửa giận. Bàn tay xoay chuyển vận công, đánh ra một đường kiếm khiến tất cả bia mộ vỡ nát.
" Thú vị. Lần đầu tiên ta thấy có một kẻ được chọn lại muốn nghịch thế đạo. Vậy thì ta sẽ xem ngươi làm cách nào để thay đổi thiên mệnh. Ngươi chỉ là một kẻ được chọn ... ngu ngốc".
Dứt lời, một tiếng gầm phát ra mang theo một luồng sát khí, như một thanh trường kiểm đẫm máu hướng thẳng về phía y. Đông Quân nhanh chóng ổn định thân hình, một cái nhún chân đã di chuyển qua nơi bên cạnh tránh né đi thanh trường kiếm đó. Đông Quân ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh, bất chợt, bên dưới lập tức có vô vàn mũi kiếm đâm xuyên lên. Đông Quân bay lên tránh được một chiêu hiểm, có điều trong không trung bỗng truyền đến một áp lực khổng lồ đè y xuống. Đông Quân thi triển nội lực của mình, lấy thân làm kiếm, lao vào ánh sáng từ trời kia. Khi mũi kiếm phá tan tầng tầng lớp lớp chiêu hiểm từ nơi gọi là Thế Đạo, một thân ảnh quen thuộc hiện lên trước mắt y. Tư Không Trường Phong thân mang trường thương sắc bén, đứng chắn phía trước, hắn mặt không biểu tình, nâng mũi thương hướng về Đông Quân
"Bách Lý Đông Quân, ngươi dừng lại cho ta".
"Trường Phong? Sao ngươi lại ở đây?".
Đông Quân kinh ngạc nhìn vị sư đệ thân thiết trước mặt. Chưa bao giờ Trường Phong lại dung ánh mắt lãnh đạm nghiêm nghị như vậy để nhìn Đông Quân
"Trường Phong, ta muốn diệt hắn. Ngươi có chịu cùng ta diệt hắn không". Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.
" Đông Quân, ngươi hãy ngưng làm loạn. Ngươi muốn diệt ai cơ?. Đó là thứ ngươi muốn diệt là diệt sao?. Ngừng tay, theo ta trở về". Trường Phong lạnh nhạt nói
"Vê? Về đâu?". Đông Quân khẽ hỏi
" Thiên Khải. Mau theo ta trở về. Chúng ta phải đến Thiên Khải một chuyến. Ngươi còn ở đây làm trễ nãi thời gian". Trường Phong rít lên.
Đông quân cười, ánh mắt sắc lạnh lướt qua người Trường Phong, sát khi vừa biến mất lại nổi lên, được điều động tạo thành thành một thanh kiếm sắt nhọn nhắm thẳng vào Trường Phong, một đường sát phạt đâm lướt sang sườn mặt của Trường Phong, sau đó nặng nề đâm đến hố ánh sáng kia.
Một tiếng nổ rầm trời, xung quanh rung động mãnh liệt, duy chỉ có cây tuyết tùng vẫn ngạo nghễ vững như bàn thạch
" Đông Quân, đó là huynh đệ của ngươi. Sao ngươi nỡ đối địch hắn". Giọng nói của Thế Đạo vang lên
"Hắn không phải. Tư Không Trường Phong, miễn là chuyện ta muốn làm, đệ ấy sẽ vĩnh viễn cùng ta đồng hành, không bao giờ đối địch hay ngăn cản ta. Trò đùa này của ngươi, đã quá coi thường tình cảm giữa ta và đệ ấy".
"Ngươi ..."...
Đông Quân lại vận công, lần này lại càng thêm phần sát ý. Y gom hết những uất hận, bị thương của từng người ngã xuống trong quá khứ mà dồn hết vào đòn cuối. Y muốn diệt Thế Đạo, y muốn trả thù cho họ.
"Bách Lý Đông Quân, ngươi không thể diệt ta. Sự tồn tại của ngươi là vì có ta. Ngươi và ta mãi mãi trói buộc nhau cho đến khi ta tìm thấy kẻ được chọn mới thay thế cho ngươi".
Lúc này, sát chiêu của Đông Quân như không thể khống chế, tấn công thẳng vào hố ánh sáng. Nhưng đồng thời, từ hố ánh sáng cũng phát ra một lực mạnh mẽ đánh thẳng vào lồng ngực Đông Quân. Hai nguồn lực va nhau, Đông Quân ngã xuống gốc cây tuyết tùng, một ngụm máu theo khóe môi trào ra. Rơi xuống tay Đông Quânmột quyển sổ, nhấc tay cầm lấy, dòng
chữ trên sổ khiến mắt Đông Quân mở to " Sổ Thế Mệnh".
Run rẩy lật quyển sổ ra, càng đọc sự phẫn nộ bi ai trong y càng thêm lớn, y vận công xé nét quyển sổ, từ nơi quyển sổ bị xé nát bỗng tạo ra một hố xoáy đen sâu, cuốn lấy y rơi vào hố.
Đất trời như rung chuyển, càn khôn xoay vòng, thời gian nghịch chuyển. Đông Quân nhắm mắt lại, cơn đau từ toàn thân lan thẳng khắp đại não.
" Giết ta đi, để ta chết đi. Nếu có thể làm lại, ta sẽ....."
Hố đen tiếp tục nghịch chuyển, cảnh vật trước đó bỗng chốc biến thành bình địa, tất thảy mọi chuyện vừa xảy ra chỉ là một giấc mộng.
Không biết trải qua bao lâu, Đông Quân cảm thấy toàn thân đau đớn như bị nghiền ép. Y cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, đầu của y như sắp vỡ tung mất rồi. Bỗng tiếng đàn thanh thoát vang lên, dịu dàng xoa dịu đi từng cơn đau trong tâm trí của y. Đã bao lâu rồi, y chưa có cảm giác thanh thản như vậy, dần dần, Đông Quân cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên trán y, nhẹ vuốt ve hai má mình, thật nhẹ, thật dịu dàng, biểu lộ ra một tình cảm xót xa, thương yêu. Cái loại cảm giác thống khổ cũng dần dịu lại, trong lòng y mờ mịt, y đang ở đâu đây.
" Tiểu Đông Quân, con lại lười biếng luyện kiếm rồi phải không.? " Giọng nói ấm áp mang vài phần trách yêu vang lên.
" Là ai .. Người là ai?" Đông Quân lẩm bẩm.
" Đứa nhỏ không có lương tâm này, người truyền Kiếm Ca Tây Sở cho con mà con đành lòng quên ta sao? Chắc hẳn là lười biếng luyện kiếm rồi". Vị trích tiên cười sủng nịch.
" Sư .. Sư phụ ... Sư phụ ..." Đông Bát nhận ra giọng nói này, là Cổ Trần sư phụ của y.
"Sư phụ, Đông Quân không lười biếng nữa. Đông Quân ở bên người luyện kiếm chăm chỉ, Đông Quân múa kiếm cho người xem. Sư phụ, Đông Quân đã giữ lời hứa hoàn thành tâm nguyện của người, người để con ở lại đây với người. Có được không?" Đông Quân nói, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào như một đứa trẻ bị lạc gia đình, mãi mới gặp lại người thân của mình.
" Đông Quân, con không thể ở bên ta. Nơi đây không phải là nơi con nên ở. Trở về đi". Vị trích tiên vuốt ve gương mặt Đông Quân, ôn nhu nói
" Sư phụ, con phải về đâu. Sư phụ, Đông Quân đã không còn nơi để về nữa rồi.". Bách Lý Đông Quân bật khóc nức nở.
" Vẫn còn Thế Đạo đợi con. Bách Lý Đông Quân, con cúi phục Thế Đạo sao, nếu không phục, quay trở về và thay đổi mệnh". Cổ Trần vỗ vai Đông Quân như dỗ tiểu hài tử
" Thế Đạo?... Con không phục. Con vĩnh viễn không khuất phục". Đông Quân nghẹn ngào nói. Con cũng vẫn muốn ở
"Ta vẫn luôn bên cạnh con. Đông Quân, với con, đạo là gì, mệnh là gì. Con học kiếm thuật vì đạo lý gì?". Cổ Trần dịu dàng hỏi
" Con .. ". Đông Quân không thể trả lời được câu hỏi này. Những gì y đã trải qua, nó dường như đã không còn là đạo lý mà lúc trước y hướng đến. Sau tất cả, y cảm thấy đạo lý mà y tâm niệm ban đầu nực cười đến cực điểm, ý nghĩa nhiệt huyết của y dần nguội lạnh, tâm hóa tro tàn.
" Đông Quân, quay trở về, chiến đấu để tìm ra Thế Đạo thật sự là gì. Ta vẫn luôn bên con". Cổ Trần không thúc giục Đông Quân trả lời, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Đông Quân.
"Quay về đi. Đi tìm ý niệm của thế đạo. Và thay đổi nuối tiếc của mình. Tâm ma bắt đầu từ đâu, thì nên về lại để kết thúc". Cổ Trần nói bóng hình Cổ Trần dần bị trăm hoa che phủ, Bách Lý Đông Quân vội vàng đuổi theo, cố vươn tay muốn níu giữ nhưng dường như có một lực kéo nào đó đang quấn lấy y không buông.
" Sư phụ !!!!!" Bách Lý Đông Quân giật mình, tim đập thình thịch. Một luồng hơi nghẹn uất bỗng nhiên ập lên ngực Đông Quân, y mở bừng hai mắt, mạnh mẽ bật dậy. Than một tiếng, từ trong miệng y phun ra một ngụm máu nóng, máu tươi bắn tung tóe đầy giường, đầy sàn nhà. " Á.. công tử không hay rồi. Phu nhân, thế tử, tiểu công tử không hay rồi". Nha hoàn đang lau mồ hôi cho Đông Quân bị cảnh tượng phun máu của y làm cho sợ mất mật, vội vàng mở cửa thất thanh kêu to.
" Đây là đâu, ta đang ở đâu?". Đông Quân suy yếu nhìn xung quanh, căn phòng vừa quen lại vừa xa lạ. Bách Lý Đông Quân ngẩng người, càng nhìn cảnh vật xung quanh lại thấy quen thuộc. Đây là ... phòng của y lúc còn ở Trấn Tây Hâu phủ. Chuyện gì đang xảy ra, tại sao y lại ở đây. Đông Quân vén chăn lên, yếu ớt ngồi dậy, hai chân vừa để xuống giường, muốn đứng lên liền cảm
thấy sức lực bị rút cạn, y theo đà ngã từ giường xuống đất, kéo theo thau đồng đựng nước rửa mặt cũng đổ xuống đất. Y vươn tay cầm lấy thau đồng, khẽ nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong thau, hai mắt y mở to không tin được. Bàn tay y run rẩy chạm lên gương mặt mình.
Đây ... đây là gương mặt khi y mười bảy tuổi.
Đây là y ? Tửu tiên từ lúc nào lại biến thành đứa nhóc mặt mày búng ra sữa thế kia. Không đợi y kịp thích nghi, ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng chân gấp gáp.
"Đông Quân", "Tiểu Bách Lý",,,, con làm sao, con làm sao thế này!.
Bách Lý Đông Quân theo hướng âm thanh quay đầu lại, người đã được bao phủ bởi một vòng tay ấm áp.
" Con trai, con làm sao rồi. Con đừng dọa mẹ!" Thế tử phi ôm chầm lấy đứa con trai của mình, thét lên một tiếng kinh hãi.
" Tiểu Đông Quân, cháu trai của ta". Trấn Tây Hầu Gia cùng Trấn Tây Hầu thế tử vội vàng mỗi người một bên đỡ lấy Bách Lý Đông Quân lên giường, thế tử phi luống cuống tay chân lau máu trên mặt y.
Những người này?.... Gia Gia, Mẹ, Cha?. Sao họ lại ở đây.
" Tiểu tử nhà con, con làm sao vậy, bị ngốc rồi sao. Ta đã nói rồi, kiếm thuật cái gì đó đừng học nữa. Học rồi bây giờ bị thương thành ngốc rồi.". Thế tử gia Bách Lý Thành Phong vừa gấp vừa giận than lên, muốn la thằng nhóc trước mặt thêm một chút nữa thì bị một cái đánh trời giáng lên lưng.
" Con lớn tiếng cái gì. Ai cho con lớn tiếng, lớn tiếng như vậy là muốn dọa cháu trai bảo bối của ta hả. Ta đánh chết con". Trấn tây hầu gia Bách Lý Lạc Trần tức run người mắng đứa con trai trước mặt.
Trong lúc cả ba vị trưởng bối đang loạn cả lên, thì Bách Lý Đông Quân không biết sao đang im lặng bỗng nấc lên. Thanh âm ban đầu còn rất nhẹ, sau lại lớn dần rồi cuối cùng là nức nở. Y đưa cánh tay của mình lên, cắn mạnh xuống đến bật máu.
Cả ba vị trưởng bối bị một màn này của y dọa đến mức bất động, cuối cùng chỉ có Thế tử phi là ôm lấy cánh tay y, lớn tiếng hét lên.
" Người đâu, gọi lang trung đến đây. ".
"Tiểu tử con là bị làm sao? Sao lại ra nông nỗi này". Bách Lý Thành Phong cũng kinh hãi nhìn Đông Quân.
Trấn Tây Hầu lúc này nhìn Đông Quân, sau đó yêu thương vuốt lên má y.
" Tiểu Đông Quân, con bị ai ức hiếp. Nói với gia gia, gia gia đem binh mã đến trút giận thay con. Không cần chịu đựng, không cần tự làm đau chính mình."
Bách Lý Đông Quân lắc đầu, trên môi nở nụ cười nhưng vẫn chưa ngừng khóc. Đông Quân vội vàng giang hai cánh tay, ôm lấy cả ba người trước mặt thật chặt.
" Con .. nhớ mọi người".
Nhìn một loạt các hành động kỳ quái của Bách Lý Đông Quân, cả ba người liếc nhìn nhau, sau đó cũng vội vàng vỗ về đứa nhỏ. Chuyện khác tính sau, bây giờ cứ lo cho sức khỏe đứa nhỏ trước đã.
Kích thích quá lớn khiến Đông Quân mệt mỏi ngất đi trong vòng tay Bách Lý Thành Phong, Thành Phong thuận tay đỡ con trai nằm xuống giường, sau đó để lang trung đến chuẩn bệnh cho Bách Lý Đông Quân. Sau khi lang trung kê đơn thuốc, nhìn con trai một chút, Bách Lý Thành Phong cùng Bách Lý Lạc Trần rời khỏi phòng.
" Thành Phong, con cho người dò la xem tiểu Đông Quân đã gặp phải những chuyện gì. Trong lúc bọn người kia hỗn chiến với Cổ Trần có đả thương Đông Quân không. Còn nữa, cái vị ở học đường kia, cũng dò xem hắn có làm gì với Đông Quân không". Bách Lý Lạc Trần tức giận nói.
" Người dám động đến tiểu Đông Quân, giết không tha". Ông tức giận quay lưng đi.
Bách Lý Thành Phong cúi đầu nghe lệnh, đôi mắt cũng lóe lên tia sát ý. Là kẻ nào dám khiến cho con trai ông thành bộ dạng như bây giờ, hắn trả giá.
---Góc tâm sự---
Có lẽ vài chương đầu sẽ giống bài gốc nhưng từ chương 5 sẽ khác, tôi chắc chắn.