下載應用程式
4.33% Triệu Hoán Mộng Yểm / Chapter 40: Chương 40: Khó hiểu (1)

章節 40: Chương 40: Khó hiểu (1)

編輯: Nguyetmai

Sắc mặt Lâm Thịnh rất bình tĩnh, cậu đi đến bên khung cửa sổ, đứng sánh vai với Hạ Nhân.

"Chuyện lần này, từ tận đáy lòng mình em cảm thấy thế nào?"

Nét mặt cậu bình thản nhường nào thì cơn tức giận trong lòng sôi lên sùng sục nhường ấy.

Là người đã sống qua hai kiếp, ấy vậy mà lần này lại vì chút phiền phức nhỏ mà bị người ta bức đến gần như cùng đường.

Đúng vậy.

Là cùng đường.

Đúng là cậu đánh rất giỏi, chỉ với một mình cậu mà đánh lại bốn năm người thì cũng không phải vấn đề gì quá to tát.

Nhưng nếu là mười mấy người thì sao? Rồi hai mấy người cùng lên? Hay thậm chí là hơn trăm người thì phải làm sao?

Nếu cậu có thể chạy thoát thì đã là tốt lắm rồi, chứ đừng nói đến chuyện đánh bại từng đấy người. Đấy là còn chưa tính đến chuyện, lỡ đâu người ta mang theo cả súng.

Hơn nữa, cậu vẫn còn có người thân.

Với thế lực của bang Bạch Bài - một bang lớn chiếm lĩnh cả thành phố, nếu thực sự ra tay thì có lẽ người thân, gia đình cậu, tất cả đều bị ảnh hưởng.

Đến lúc đó, cho dù một mình cậu có thể địch được chúng thì cũng đâu có nghĩa lý gì?

Hạ Nhân mím môi, chăm chú ngước nhìn Lâm Thịnh.

Cô thực sự không hiểu Lâm Thịnh đang muốn nói gì.

Đối với người mà cô gọi là thầy Lâm này, cô luôn luôn thấy khâm phục, thế nhưng chuyện lần này, quả thực chỉ có trình độ võ thuật không thôi cũng chẳng làm nên trò trống gì.

"Thầy à, chuyện lần này đã qua cả rồi... Bang Bạch Bài cũng cam đoan sẽ không gây rắc rối cho chúng ta nữa. Việc này chúng ta cứ coi như là chuyện đã qua, dừng ở đây là được rồi."

Hạ Nhân đáp lời, giọng điệu có vẻ khá chín chắn. Có lẽ nhờ sự việc lần này mà cô đã hiểu ra, trong thời khắc quan trọng nhất, đâu mới là chỗ đáng để cô dựa vào.

Lâm Thịnh cũng đã cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt này.

Trải qua sự việc ngoài ý muốn này, có lẽ ba học sinh của cậu cũng phần nào trưởng thành hơn.

Nhưng đây lại không phải điều cậu thực sự trông đợi.

"Đúng, chuyện lần này đã giải quyết êm thấm. Nhờ có ông nội của Russell mà chúng ta tạm thời tai qua nạn khỏi.

Tuy nhiên... Lần sau thì phải làm thế nào? Nếu chúng ta lại gặp phải những chuyện rắc rối khó giải quyết, lẽ nào lại tìm tới ông nội của Russell nữa hay sao?"

Lâm Thịnh bình tĩnh nói nhưng trong giọng điệu còn hàm chứa chút sắc thái nào đó mà người khác không thể nào hiểu được.

"Thầy ơi, đây chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi mà, sẽ không thường xuyên gặp phải đâu." Hạ Nhân lắc đầu.

"Tôi chỉ đang nghĩ rằng chúng ta có thể cố gắng dựa vào thực lực của chính mình để giải quyết mọi chuyện phiền phức, chứ không phải mỗi lần có chuyện đều tìm tới các vị trưởng bối của các em." Lâm Thịnh nhàn nhạt đáp lời.

"Tự mình sao?" Hạ Nhân ngẩn ra.

"Đúng. Không dựa vào gia tộc, không dựa vào bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào thực lực của chính mình." Lâm Thịnh gật đầu.

Trong nháy mắt, Hạ Nhân cứng đờ người ra.

Mấy lời này như âm thanh ma quỷ không ngừng dội thẳng vào đầu cô.

Cô bỗng nhiên nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, hầu hết mỗi lần gặp phải rắc rối, cô đều dựa vào thế lực của gia đình để gây tác động, giải quyết êm xuôi mọi việc.

Đúng là rất hiếm khi cô giải quyết một việc gì đó bằng chính sức của mình.

Có lẽ, thói quen này vốn đã hình thành lâu đến mức ăn sâu vào máu rồi.

Không chỉ cô, mà có lẽ cả Russell hay Madiel, mỗi người bọn họ cũng đều có thói quen như thế.

Bọn họ đều rất ít khi nghĩ đến chuyện tự mình phấn đấu để đạt được thành tựu nào đó.

Nhưng thực ra cũng không phải là không muốn, mà là thực sự quá khó. Cho dù bọn họ làm bất cứ chuyện gì, sau lưng họ vẫn luôn có dấu ấn gia tộc, nhiều khi lại vô thức mượn đến thế lực của gia đình mình.

"Thầy muốn làm như thế nào?" Sau một lúc lâu im lặng, Hạ Nhân chậm rãi hỏi.

"Trước tiên là tham gia thi đấu để giành lấy giải thưởng, sau đó nhờ vào chút tiếng tăm mà mở lớp dạy học. Tôi rất am hiểu kiếm thuật thực chiến, Russell có thể dạy cách chiến đấu trong khoảng cách gần, Madiel giỏi chuyện quản lý, em phụ trách mở đường kiếm ăn."

Lâm Thịnh phân chia rõ ràng từng việc một dựa trên sở trường của từng người.

Hạ Nhân há hốc mồm, quả thực mạng lưới quan hệ của cô rất rộng, cũng có kinh nghiệm làm ăn từ rất sớm, việc phụ trách mở đường kiếm ăn này đúng là dễ hơn trở bàn tay.

Có điều, cô thực sự không ngờ Lâm Thịnh lại có thể nhanh chóng phân chia mọi việc cụ thể đến mức ấy.

"Nhưng hiện giờ ở thành phố Hoài Sa này chắc chẳng có mấy ai bằng lòng bỏ tiền tham gia vào lớp luyện võ. Chúng ta khó mà mở lớp được." Cô không phải một thiếu niên bừng bừng nhiệt huyết, dễ dàng nghe theo mấy lời ngon ngọt mà đồng ý tham gia.

Cô là người rất thực tế, một khi nhắc đến chuyện kinh doanh, nhất định sẽ không ngớ ngẩn đến mức bị người ta lừa đảo mà qua mặt.

Lâm Thịnh mỉm cười.

"Chúng ta sẽ lấy học phí thật thấp, dạy mọi người đầy đủ các kỹ năng tự vệ. Sau đó chúng ta dùng khoản học phí ấy để bù đắp ngược lại cho họ, nâng cao chất lượng đồ ăn, chứ chúng ta không kiếm tiền dựa vào cái này."

"Vậy lợi nhuận của chúng ta thì..." Hạ Nhân sửng sốt.

"Tạm thời cứ tự cung tự cấp là được rồi." Lâm Thịnh cười đáp: "Tuy rằng cuộc sống ở Tịch Lâm khá ổn định, nhưng tình hình trị an thì không được tốt lắm.

Hơn nữa, ở thành phố gần cảng đông đúc người qua lại, chỉ cần học phí không quá cao, chắc hẳn cũng có không ít người tham gia theo học."

"Vậy chúng ta quảng cáo thế nào?" Hạ Nhân hỏi lại, dường như cũng đã hiểu được vài phần.

"Không cần quảng cáo, chúng ta chưa cần mở rộng quy mô quá nhanh. Lúc mới bắt đầu, nhận ít người cũng được." Lâm Thịnh không định tham lam một miếng nuốt trọn.

Bây giờ, cậu sắp phải thi đại học cũng không rảnh để dạy cho quá nhiều người. Hơn nữa, mỗi ngày cậu cũng phải thử nghiệm minh tưởng Hôi Ấn.

Sau khi nắm được Hôi Ấn Công Sự, cậu đã thử minh tưởng thêm mấy lần nhưng vẫn không thấy có hiệu quả gì.

Hạ Nhân vốn không hiểu hết được suy nghĩ trong đầu Lâm Thịnh.

Nhưng nếu lúc đầu chỉ cần quy mô nhỏ thì cũng không phải việc gì quá khó khăn cả.

"Em vẫn giữ thái độ xem xét trước, nếu như thầy thực sự muốn làm, vậy trung tâm có thể hỗ trợ sân tập miễn phí cho thầy." Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đáp lại.

Trong suy nghĩ của cô, cô vẫn cảm thấy Lâm Thịnh đang chịu tác động không nhỏ bởi sự việc vừa rồi của bang Bạch Bài.

Nhưng thế lực không thể xây dựng dựa trên việc huấn luyện vài học viên được.

Học viên không phải bang phái, họ cũng có người thân, có gia đình, có bố mẹ. Chưa kể tuổi tác họ trẻ như thế, mấy ai muốn theo cậu làm chuyện nay sống mai chết đây?

Dù không thuyết phục được Hạ Nhân nhưng Lâm Thịnh cũng không để ý lắm. Cậu bảo cô gọi điện báo lại chuyện vừa rồi với hai người kia, còn cậu thì ung dung xuống phòng nghỉ, ngồi uống trà chờ đợi.

Chẳng bao lâu sau, đúng với dự đoán của cậu, Russell và Madiel vội vàng đi tới.

Hai người vội vội vàng vàng chạy lên tầng hai.

"Thầy, em chắc chắn chuyện này sẽ thành công! Chúng ta cùng bắt tay làm!" Russell là người đầu tiên ồn ào lớn tiếng nói.

"Em cũng muốn tự mình gây dựng sự nghiệp riêng từ rất lâu rồi! Sân tập của trung tâm thầy đều có thể tùy ý sử dụng! Em cũng sẵn sàng giảng dạy cách đấu vật và bắn súng!"

Cậu ấy vô cùng phấn khích, chắc chắn dây thần kinh hưng phấn của cậu ta đã bị đề xuất của Lâm Thịnh đụng trúng rồi.

Ngược lại, Madiel lại thực tế hơn nhiều, cậu ấy đang cẩn thận thảo luận chi tiết hơn với Hạ Nhân.

Lâm Thịnh ngồi trên ghế, bình thản uống trà.

Phản ứng của Rusell cũng đã trong dự đoán của cậu. Hơn hết, đề xuất này, chủ yếu cũng là xoay quanh Russell.

Nhà cậu ấy là cổ đông lớn nhất của trung tâm, chỉ cần cậu ấy đồng ý, mọi chuyện râu ria vụn vặt đều có thể giải quyết dễ dàng.

Còn hai người còn lại, đồng ý cũng được, mà không đồng ý cũng không sao.

Điều khiến cậu bất ngờ là sau nửa giờ, cả Hạ Nhân và Madiel đều tỏ thái độ đồng ý, cùng nhau hùn vốn mở lớp huấn luyện.

"Thầy Lâm, nếu chúng ta đã cùng hợp tác làm ăn thì cũng phải phân chia rõ ràng tiền bạc trước. Cổ phần trong công ty phải chia thế nào đây?" Hạ Nhân nghiêm túc hỏi.

"Còn nữa, tuy lợi nhuận không phải mục đích chủ yếu nhưng chí ít chúng ta không thể lỗ vốn được, những chuyện này nhất định phải suy xét cho thật kĩ." Madiel đồng tình, bổ sung ý kiến.

"Những chuyện này cứ dựa vào thực lực đi." Lâm Thịnh đáp lại đơn giản.

"Như vậy cũng được." Hạ Nhân gật đầu: "Nếu chúng ta mở lớp, đầu tiên quan trọng nhất vẫn phải dựa vào năng lực thực chiến của thầy Lâm rồi. Chỉ cần có thể thuận lợi nổi lên nhờ vào cuộc thi này, thì những chuyện sau đó cũng dễ làm hơn nhiều."

Sau đó, cả nhóm nhanh chóng vạch ra kế hoạch cụ thể. Đầu tiên là đăng ký thương hiệu công ty, kế tiếp là xác định điều kiện để tuyển lựa học viên, cách tuyển người ra sao, học phí khoảng bao nhiêu, đồng thời còn phải lên sẵn cả giáo trình giảng dạy...


next chapter
Load failed, please RETRY

禮物

禮品 -- 收到的禮物

    每周推薦票狀態

    Rank -- 推薦票 榜單
    Stone -- 推薦票

    批量訂閱

    目錄

    顯示選項

    背景

    EoMt的

    大小

    章評

    寫檢討 閱讀狀態: C40
    無法發佈。請再試一次
    • 翻譯品質
    • 更新的穩定性
    • 故事發展
    • 人物形象設計
    • 世界背景

    總分 0.0

    評論發佈成功! 閱讀更多評論
    用推薦票投票
    Rank NO.-- 推薦票榜
    Stone -- 推薦票
    舉報不當內容
    錯誤提示

    舉報暴力內容

    段落註釋

    登錄