Hà Du không rõ, vì sao sau khi ông chủ Tô nghe thấy anh ta nhắc đến ước mơ của Tần Thiển Thiển, lại khổ sở như vậy.
Nhưng cũng không tới lượt anh ta tự hỏi tâm tư của nhân vật lớn này, bởi vì ông chủ Tô đã bảo hai gã sai vặt kia đưa Tần Thiển Thiển đi.
"Anh không thể cứ đưa cô ấy về như vậy, cô ấy sẽ chết…"
Hà Du chạy tới, muốn giữ chặt Tô Hồng, nhân cơ hội giữ Tần Thiển Thiển lại…"
Nhưng anh ta còn chưa đụng tới ống tay áo Tô Hồng, Hoắc Tàng ở bên cạnh một lúc lâu không nói chuyện đột nhiên vươn một chân, trực tiếp làm Hà Du ngã quỳ rạp trên mặt đất.
Tô Hồng: "…"
Anh có thể nhìn thấy.
Khuôn mặt Hoắc Tàng vẫn bình tĩnh đến cực điểm như cũ, thậm chí còn lộ ra một tia cười lạnh.
Tô Hồng nghĩ, cái này có lẽ chính là # thiếu soái ân sủng # .
Hà Du gian nan bò dậy, vốn định cuốn lấy Tô Hồng lần nữa, không ngờ Hoắc Tàng giống như bức tượng Phật lớn đứng bên cạnh Tô Hồng nhìn mình.