Ánh mắt Cố Hạo Đình trở nên ảm đạm, hắn lắc đầu.
"Rừng rậm Amazon quá lớn, quá nhiều thứ bất trắc, rất dễ để kẻ khác lẩn trốn. Khi chúng tôi tới được hang ổ của Kurtschen thì gã đã nhận được tin và dời đi chỗ khác rồi, chúng còn chôn rất nhiều mìn." Cố Hạo Đình nói với giọng nặng nề, cúi đầu ăn mì.
"Có thương vong không? Các anh rút lui an toàn được không? Cha anh hiện còn sống chứ?" Hoắc Vi Vũ hỏi liên tiếp mấy câu.
Cố Hạo Đình nhìn cô, trả lời từng câu một: "Không có thương vong, chúng tôi đều rút lui an toàn. Về phần cha tôi còn sống hay không thì không biết, đến nay vẫn chưa xác định được. Sau lần đó, không còn tin tức của ông nữa."
Trong lòng Hoắc Vi Vũ dâng lên nỗi đau thương nhàn nhạt.
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.
Người đàn ông đứng ở nơi cao, chẳng khác nào đế vương như Cố Hạo Đình cũng mang trong mình những nỗi niềm riêng.
"Người ở hiền ắt sẽ gặp lành, không có tin gì chính là tin tốt rồi." Hoắc Vi Vũ an ủi.