Hoắc Vi Vũ rũ mi mắt, nhìn vào khoảng không, sụt sịt một hồi mới nói: "Thì ra bà ấy cũng từng tự sát."
Mẹ Lâm nghe ra điều khác thường, vội nắm lấy tay Hoắc Vi Vũ, nói với vẻ đầy lo lắng: "Tiểu Vũ, con đừng nghĩ quẩn. Con vẫn còn dì, còn Thừa Ân mà. Chờ Thừa Ân đi công tác về, dì sẽ bảo nó cùng con ra nước ngoài chơi cho khuây khỏa. Con muốn sang nước khác tĩnh dưỡng cũng được. Đừng làm dì sợ."
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía mẹ Lâm, khẽ nhoẻn môi: "Con không sao đâu. Mẹ có thể sinh con ra, con cũng có thể sinh đứa bé này ra."
"Con muốn sinh nó thật sao?" Nét mặt mẹ Lâm thoáng chút buồn bã, "Người đàn ông đó không đáng để con làm vậy."
"Không liên quan gì đến anh ấy cả, đứa bé này là của một mình con." Hoắc Vi Vũ ôm lấy bụng mình, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, khóe môi lại mỉm cười thật tươi: "Kể từ bây giờ, con có người thân rồi, con không còn đơn độc lẻ loi trên cõi đời này nữa."