Điện thoại bỗng đổ chuông. Hoắc Vi Vũ tưởng là Cố Hạo Đình gọi nên vội vàng lấy ra xem.
Khi thấy người gọi là Thừa Ân, cô lau nước mắt, đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi nghe máy: "Thừa Ân à, có chuyện gì thế anh?"
"Em không sao chứ? Hai ngày nay anh không gọi được cho em, bảo Nam Phong qua nhà em xem thế nào cũng không thấy có ai. Em đang ở đâu? Tiền trong thẻ của anh còn nguyên, em còn trả anh một triệu, thế em đã mua được di vật bán đấu giá của ba mẹ em chưa?" Lâm Thừa Ân vội vàng hỏi liền mấy câu.
"Lúc ở nước Z em gặp vài chuyện nên về nước trước rồi. Bây giờ em đã tìm được việc làm nên mới trả tiền cho anh. Chỗ em tín hiệu hơi kém nên không liên lạc được. Xin lỗi nhé vì đã làm anh lo lắng." Hoắc Vi Vũ chân thành xin lỗi.
"Ở nước Z em gặp chuyện gì thế? Sao anh không biết?" Giọng Lâm Thừa Ân bỗng trở nên đanh thép.