Nước đá dội lên mặt Hoắc Vi Vũ làm cô lờ mờ tỉnh lại. Trong đầu hiện lại cảnh tượng cuối trước khi hôn mê, cô mở choàng mắt.
Giang Khả đứng trước mặt, nhìn xuống cô với ánh mắt lạnh thấu xương.
"Là anh sao?" Lòng Hoắc Vi Vũ hơi hồi hộp, có dự cảm chẳng lành.
"Hóa ra cô quen Cố Hạo Đình à?" Giang Khả nói với giọng quái gở, mắt đỏ quạch như bước ra từ địa ngục.
Hoắc Vi Vũ cố gắng khiến mình tỉnh táo, hất cằm lên, nhìn thẳng: "Tôi không hề hé miệng tiết lộ về chuyện của anh."
"Không hề hé miệng à?" Giang Khả cười lạnh, hoàn toàn không tin, chất vấn: "Điện thoại tôi đưa cô đâu rồi? Đồ tôi đưa cô nữa? Ở đâu rồi?"