Quyền Linh trừng lớn đôi mắt vì kinh ngạc, bàn tay cầm điện thoại cũng run lên: "Con… con có ý gì?"
Chẳng hiểu vì sao, hai mắt bà đỏ hoe. Trên thực tế thì giữa Duật Cẩn và Duật Nghị, bà đã chọn lựa từ lâu. Vì con trai nên bà mới ở lại bên Duật Cẩn, nếu không thì đã ra đi rồi.
"Năm đó ông cụ Cố không ném con bà mà gửi nuôi ở một gia đình khác. Giờ đây đứa nhỏ này đã khôn lớn, đi làm, đến tuổi lấy vợ rồi, song lại gặp biến cố về sức khỏe. Tôi hỏi bà, bà có muốn cứu anh ấy không?" Hoắc Vi Vũ bịa chuyện.
"Con nói con trai của mẹ với Ngạo Thiên chưa chết ư? Không thể nào!" Quyền Linh phủ định mà không hề suy nghĩ: "Mẹ tận mắt thấy nó bị ném xuống dưới mà."
"Đó là vì con bà đã bị binh sĩ bế đi khỏi phòng bệnh của bà. Đứa trẻ mà ông cụ Cố ôm vốn dĩ đã chết từ trước. Sau khi bị ném xuống tầng thì đứa trẻ đó máu thịt nhầy nhụa, bà không thể nào phân biệt được." Hoắc Vi Vũ khẳng định.