下載應用程式
7.69% Light Of The Shadow | The Battle Of God | / Chapter 1: Chapter 1: Khởi Đầu Hay Kết Thúc?
Light Of The Shadow | The Battle Of God | Light Of The Shadow | The Battle Of God | original

Light Of The Shadow | The Battle Of God |

作者: Ishigami_Asura

© WebNovel

章節 1: Chapter 1: Khởi Đầu Hay Kết Thúc?

Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu rọi vào căn phòng nhỏ. Không khí trong phòng vẫn còn phảng phất hơi lạnh của đêm qua, tạo cảm giác mơ màng và uể oải.

Cậu trai trẻ bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa qua, cậu chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên xoa hai bên thái dương để xua đi cơn buồn ngủ còn vương vấn. Đôi mắt vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhưng ý thức về thời gian khiến cậu không thể ngủ nướng thêm.

Cậu vươn vai một cái rồi lết khỏi giường, đôi chân trần chạm vào nền nhà mát lạnh khiến cậu khẽ rùng mình. Hơi thở dài chán nản thoát ra khi cậu nhìn đồng hồ.

"Lại một ngày nữa bắt đầu rồi à…"

Cậu lầm bầm một cách ngán ngẩm, nhưng vẫn lê bước vào phòng tắm, bắt đầu chuỗi sinh hoạt buổi sáng quen thuộc.

Nước lạnh táp vào mặt khiến cậu rùng mình thêm lần nữa, nhưng cũng giúp tinh thần tỉnh táo hơn một chút. Nhìn vào gương, cậu thở dài khi thấy mái tóc rối bù như tổ quạ của mình.

"Chắc phải tốn cả đống thời gian để chải lại mất…"

Cậu cầm lấy lược, bắt đầu xử lý mớ tóc bù xù một cách đầy ngao ngán.

Cậu vươn tay lấy tuýp kem đánh răng trên kệ, bóp một lượng vừa đủ lên bàn chải rồi đưa vào miệng. Hương bạc hà mát lạnh lan tỏa, xua tan phần nào cảm giác lười biếng còn sót lại sau giấc ngủ.

Tiếng bàn chải ma sát với răng vang lên đều đặn trong căn phòng tắm yên tĩnh. Cậu nhìn mình trong gương, ánh mắt vẫn còn chút lờ đờ, nhưng ít nhất trông không đến mức quá thảm hại.

Bọt kem trắng xóa dần đầy khoang miệng, cậu đưa bàn chải đến từng ngóc ngách, cố gắng làm sạch thật kỹ. Cả quá trình diễn ra chậm rãi, như một phần thói quen đã lặp đi lặp lại vô số lần.

"Nếu mỗi sáng không phải đánh răng thì tốt biết mấy…"

Cậu lẩm bẩm một cách lười biếng, nhưng bàn tay vẫn tiếp tục di chuyển, không hề ngừng lại.

Đến khi chắc chắn đã sạch sẽ, cậu cúi xuống vốc nước vào miệng, súc kỹ rồi nhổ ra bồn rửa. Một hơi thở dài thoát ra khi cậu ngẩng lên, nhìn gương mặt mình phản chiếu trên tấm gương trước mặt.

"Nhìn cũng không tệ lắm… Chắc hôm nay sẽ không quá tệ đâu nhỉ?"

Cậu lắc nhẹ đầu, rửa sạch bàn chải rồi đặt lại chỗ cũ. Nước từ vòi chảy xuống, cuốn trôi những bọt kem còn sót lại trong bồn.

Cậu bước ra khỏi phòng tắm, cảm giác hơi nước còn đọng trên da mặt sau khi rửa sạch. Không khí buổi sáng trong nhà vẫn còn chút tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân của cậu vang lên đều đặn trên sàn nhà.

Đi thẳng đến bếp, cậu mở tủ lạnh, ánh mắt lướt qua từng món đồ bên trong. Lượng thức ăn không nhiều, chủ yếu là đồ ăn nhanh và một ít nguyên liệu đơn giản.

"Lại phải ăn mấy thứ này nữa à…"

Cậu thở dài, lấy ra một hộp sữa và vài lát bánh mì. Những thứ này không hẳn là ngon, nhưng ít nhất cũng đủ để lấp đầy bụng trước khi đến trường.

Cậu đặt bánh mì lên đĩa, rót một cốc sữa rồi kéo ghế ngồi xuống. Ánh mắt vẫn còn chút uể oải, nhưng cậu lười biếng đến mức không muốn làm thêm món gì phức tạp hơn.

Bánh mì mềm xốp, nhưng không có mùi vị gì đặc biệt. Cậu nhai chậm rãi, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa để trôi xuống dễ dàng hơn.

"Không biết bao giờ mới có bữa sáng tử tế đây…"

Cậu lẩm bẩm một cách chán nản, nhưng vẫn tiếp tục ăn đến miếng cuối cùng.

Khi đã hoàn thành bữa sáng, cậu đứng dậy, mang đĩa và ly đặt vào bồn rửa. Nước từ vòi chảy xuống, cuốn trôi những vụn bánh còn sót lại.

Sau đó, cậu lững thững bước về phía phòng tắm lần nữa. Cánh cửa vừa mở ra, hơi nước nhè nhẹ từ lần sử dụng trước vẫn chưa tan hết, tạo cảm giác ấm áp trong không gian nhỏ hẹp.

Cậu đứng trước bồn rửa mặt, nhìn mình trong gương một lần nữa. Đôi mắt đã tỉnh táo hơn một chút, nhưng vẫn có nét mệt mỏi của một buổi sáng chưa hoàn toàn bắt đầu.

"Có nên tắm không nhỉ…"

Cậu lầm bầm, nhưng chỉ đứng đó thêm một lúc rồi xoay người bước ra ngoài.

Cánh cửa phòng tắm khép lại sau lưng, để lại bên trong không gian yên tĩnh như lúc ban đầu.

Cậu bước về phía tủ quần áo, kéo cánh cửa ra, để lộ bên trong là những bộ đồng phục được treo ngay ngắn. Một tay đưa lên xoa gáy, cậu chậm rãi chọn lấy một bộ rồi đặt lên giường.

Bộ đồng phục vẫn giữ được mùi hương nhẹ của nước xả vải, nhưng cảm giác khi mặc vào lúc sáng sớm vẫn có chút khó chịu. Cậu thay đồ một cách chậm rãi, thỉnh thoảng lại uể oải dừng lại vài giây như muốn trì hoãn.

Chiếc áo sơ mi được cài từng chiếc cúc một cách lười biếng, vạt áo thì chẳng buồn sơ vin. Khi mặc xong, cậu liếc nhìn mình trong gương, ánh mắt lướt qua mái tóc vẫn còn hơi rối.

"Cũng không đến nỗi tệ…"

Cậu lẩm bẩm, rồi tiện tay chỉnh lại cổ áo một chút để trông gọn gàng hơn.

Sau khi mặc xong đồng phục, cậu bước đến bàn học, nơi chiếc cặp vẫn đang nằm yên trên ghế.

Mở cặp ra, cậu lật xem bên trong, kiểm tra lại sách vở và dụng cụ học tập. Có vài quyển sách bị nhét lộn xộn từ hôm qua, cậu nhanh chóng xếp lại cho ngay ngắn, tiện thể xem xem có quên thứ gì không.

"Kỳ này nhiều sách quá nhỉ…"

Cậu thở dài, nhưng vẫn cố nhét tất cả vào cặp một cách miễn cưỡng. Khi chắc chắn không còn thiếu gì, cậu kéo khóa lại, khoác chiếc cặp lên vai rồi đứng dậy.

Bước đến cửa, cậu cúi xuống xỏ giày, điều chỉnh dây buộc cho vừa vặn. Đôi giày thể thao đã cũ, nhưng vẫn còn đủ tốt để sử dụng.

Ngón tay đặt lên tay nắm cửa, cậu dừng lại một chút, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ. Ánh nắng ban mai đã rọi sáng cả con phố, bầu trời trong vắt không gợn mây.

"Hôm nay trời đẹp ghê…"

Cậu nói khẽ, rồi vặn nắm cửa, kéo mạnh cánh cửa ra.

Một cơn gió nhẹ lùa vào, mang theo hơi thở của buổi sáng. Cậu hít sâu một hơi, rồi bước ra ngoài, khép cửa lại sau lưng.

Đường phố buổi sáng vẫn còn thưa người, chỉ có vài học sinh khác đang đi bộ trên vỉa hè. Cậu nhún vai một cái, rồi bắt đầu sải bước về phía trường, hòa mình vào nhịp sống chậm rãi của buổi sáng yên bình.

Cậu bước từng bước chậm rãi trên vỉa hè, cảm nhận mặt đường nhựa mát lạnh dưới đế giày. Không khí buổi sáng trong lành, có chút hơi sương còn vương lại từ đêm qua, khiến mọi thứ dường như dịu dàng hơn.

Hai bên đường, những hàng cây khẽ lay động theo làn gió nhẹ. Ánh nắng xuyên qua từng tán lá, tạo thành những đốm sáng li ti nhảy múa trên mặt đất. Đôi khi, vài chiếc lá khô rơi xuống, bị cuốn theo làn gió rồi xoay vòng trước khi chạm đất.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, thấy một vài học sinh khác cũng đang trên đường đến trường. Có người đi xe đạp lướt qua, có nhóm bạn rôm rả trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật cười. Nhưng cậu vẫn đi một mình, từng bước nhàn nhã như không hề vội vã.

"Hôm nay cũng như mọi ngày thôi nhỉ…"

Cậu khẽ thở dài, rồi tiếp tục bước đi.

Dọc đường, những quán ăn sáng bắt đầu nhộn nhịp. Mùi bánh mì nướng, phở nóng và cà phê thơm lừng hòa quyện trong không khí. Cậu liếc nhìn một quán nhỏ ven đường, nơi có vài vị khách đang ngồi nhâm nhi bữa sáng.

"Mùi thơm thật… Ước gì mình có thời gian ghé vào một chút."

Cậu lẩm bẩm, nhưng rồi cũng chỉ đi ngang qua, để lại sau lưng những làn khói mỏng đang bay lên từ các gian bếp nhỏ.

Càng đến gần trường, đường phố càng trở nên đông đúc hơn. Nhiều học sinh tụ tập thành từng nhóm, đứng trò chuyện trước cổng trường hoặc vội vàng chạy vào vì sợ trễ.

Từ xa, cậu đã thấy được tòa nhà quen thuộc, những dãy lớp học cao tầng với cửa sổ phản chiếu ánh nắng. Lá cờ bay phấp phới trên cột cờ giữa sân, tạo cảm giác quen thuộc của mỗi buổi sáng đầu ngày.

"Lại thêm một ngày dài nữa đây…"

Cậu nhún vai, bước qua cánh cổng trường, hòa vào dòng người đang đổ về phía lớp học.

Tôi là Akani Asura 15 tuổi hiện tại đang là học sinh của trường cao trung reimei, cuộc sống hiện tại của tôi không được ổn lắm nếu không muốn nói là như một thằng tự kỷ, ba mẹ tôi đang ở bên ngoại để chăm sóc bà ấy vì bà luôn không thể tự sinh hoạt được thoải mái lắm, dì của tôi cũng ở đó nên lâu lâu ba mẹ tôi có thể về nhưng ít khi ở với tôi, tình hình học tập của tôi thì chỉ ở mức khá và tôi cũng rất lười...cứ đà này cuối năm chắc rớt môn..

Cậu bước đi giữa dòng học sinh đang đổ về phía cổng trường, đầu óc vẫn còn lơ đễnh sau giấc ngủ chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tiếng trò chuyện, tiếng bước chân, tiếng còi xe từ xa vang lên hòa lẫn vào nhau, tạo nên một thứ âm thanh ồn ào quen thuộc của mỗi buổi sáng.

Mải suy nghĩ vẩn vơ, cậu không chú ý đến phía trước. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn—một cú va chạm mạnh bất ngờ khiến cậu lảo đảo về phía sau, suýt nữa thì ngã ngửa ra đường.

Trước mặt cậu là một ông anh cao lớn với mái tóc xanh dương nổi bật, đôi mắt sắc lạnh đang nhìn xuống với vẻ khó chịu tột độ. Đồng phục trên người hắn được mặc một cách có phần xuề xòa, nhưng không thể che giấu được vóc dáng rắn rỏi, mạnh mẽ.

"ĐMM Mắt mày để đâu thế hả?!"

Giọng hắn vang lên đầy bực tức, thu hút không ít ánh nhìn từ những học sinh xung quanh.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên, hơi chột dạ vì cú va chạm vừa rồi, nhưng chưa kịp mở miệng thì người trước mặt đã tiếp tục xổ ra một tràng đầy khó chịu.

"Đi đứng kiểu gì mà đâm thẳng vào người khác thế hả, thằng oắt con?!"

Hắn nhăn mặt, phủi phủi vạt áo đồng phục như thể vừa bị thứ gì đó dơ bẩn bám vào. Hành động ấy càng làm cậu cảm thấy khó xử hơn, nhưng cũng khiến chút khó chịu trong lòng bắt đầu dâng lên.

"Tao không rảnh tiếp mấy trò ngu ngốc này đâu!"

Giọng hắn càng lúc càng to, khiến những người xung quanh bắt đầu xì xào. Một vài học sinh đứng gần đó chỉ trỏ, có người còn bật cười khe khẽ vì phản ứng dữ dội của hắn.

"Tao đang có tâm trạng không tốt đấy, đừng có mà chọc điên tao"

Cậu đứng yên tại chỗ, cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén của hắn vẫn đang đè nặng trên vai. Không khí xung quanh trở nên căng thẳng một cách kỳ lạ, như thể chỉ cần cậu lỡ miệng nói sai một chữ thì hậu quả sẽ khó lường.

"…Xin lỗi."

Cậu nói nhỏ, gần như là lí nhí trong miệng, rồi cúi nhẹ đầu một cách máy móc. Không hẳn là vì cậu thực sự thấy có lỗi, mà đơn giản chỉ là không muốn gây thêm rắc rối vào buổi sáng còn chưa kịp tỉnh táo này.

Ánh mắt lướt qua cậu như đánh giá xem lời xin lỗi này có đủ thành ý hay không.

"Hừ, coi như mày biết điều."

Cậu khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi lách người sang một bên, nhanh chóng bước đi để thoát khỏi bầu không khí nặng nề đó. Mấy học sinh xung quanh vẫn còn xì xào, có vài ánh mắt tò mò nhìn theo cậu, nhưng cậu chẳng buồn để ý nữa.

Bước chân dần chậm lại khi cậu đi xa khỏi đám đông, hơi thở có chút nặng nề hơn một chút.

"Hên thật… Không bị ăn đập là may rồi."

Cậu lẩm bẩm, mắt đảo nhanh sang hai bên để chắc chắn rằng hắn không còn đứng gần đó nữa.

Chỉ cần nhìn vóc dáng của hắn thôi cũng đủ biết đây không phải người bình thường. Cộng thêm thái độ hống hách và cách nói chuyện chẳng coi ai ra gì, hình như hắn là *trùm trường* thì phải

Cậu rùng mình khi tưởng tượng nếu vừa rồi lỡ miệng nói gì không đúng thì có khi đã bị ăn ngay một cú đấm vào mặt rồi cũng nên.

"Đúng là sáng sớm mà đã xui xẻo mà…"

Cậu thở dài lần nữa, bước chân lại tiếp tục hướng về phía lớp học. Chỉ mong từ giờ đến cuối ngày sẽ không phải đụng mặt hắn thêm lần nào nữa.

Cậu bước vào lớp, không khí trong phòng khá yên tĩnh, chỉ có vài học sinh đang ngồi chuẩn bị sách vở cho buổi học đầu tiên. Tiếng cánh cửa kêu lên khe khẽ khi cậu đẩy vào, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng, mang theo một làn gió nhẹ từ bên ngoài.

Cậu liếc qua phòng, nhìn thấy mấy người bạn đang ngồi ở các bàn phía trước, nhưng không quan tâm lắm. Cậu hướng thẳng về phía bàn cuối, ngay bên cửa sổ.

"Chắc ngồi đây thì được yên tĩnh hơn."

Cậu khẽ nói, vừa kéo ghế ra, âm thanh của nó vang lên trong không gian yên lặng. Một vài ánh mắt từ phía các bạn học sinh lướt qua, nhưng không ai nói gì, chỉ có tiếng thì thầm nhỏ bên ngoài.

Cậu ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc cặp trên vai, lấy sách vở ra, đặt lên bàn. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào mặt, hơi ấm của mặt trời buổi sáng làm cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng vẫn có một chút mệt mỏi còn sót lại từ cuộc gặp gỡ ban sáng.

"Bữa sáng cũng chẳng ngon lành gì, giờ lại phải nghe mấy bài giảng này nữa…"

Cậu thở dài trong lòng, nhưng không nói ra. Đặt tay lên bàn, cậu lấy quyển sách ra, lật vài trang mà chẳng thật sự chú tâm vào. Mắt cậu lại bắt đầu mơ màng, như thể vẫn còn chút mệt mỏi chưa thể rũ bỏ hoàn toàn.

Cảm giác của những ngày học bình thường như thế này thật chẳng có gì đặc biệt. Cậu chỉ muốn quên đi cái cảnh gặp phải ông anh khối trên lúc sáng và chỉ tập trung vào những gì đang diễn ra trước mặt.

Cậu đang ngồi thả hồn vào lớp học, tay lật qua lật lại sách vở mà không thật sự chú ý đến bài giảng. Không khí xung quanh vẫn tĩnh lặng, chỉ có tiếng giảng bài của thầy vang lên đều đặn.

Đột nhiên, từ phía trên đầu, một giọng nói quen thuộc cắt ngang sự yên tĩnh ấy.

"Ê, mày học bài chưa?"

Cậu ngẩng lên, nhìn thấy Tetsuya, thằng bạn cùng lớp ngồi bàn trên, đang quay xuống với nụ cười nửa miệng. Tetsuya là một thằng khá năng động, lúc nào cũng tỏ ra lạc quan và ít khi chịu ngồi yên.

"Chưa, mày thấy đấy."

Cậu trả lời, liếc nhìn quyển sách mở ra trước mặt mình. Thực ra, cậu chẳng tập trung vào mấy cái chữ trong đó một chút nào.

Tetsuya nhướng mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời.

"Clm, mày lại không học à? Vậy mà hôm qua còn khoe là sẽ cố gắng hơn."

Cậu không trả lời ngay mà chỉ thở dài, rồi lại nhìn xuống sách, tay vô thức vân vê cái bút. Những lời của Tetsuya không có gì mới mẻ, bởi lúc nào thằng bạn cũng dạy đời cậu về việc học hành, mặc dù bản thân nó chẳng mấy khi làm gì thực sự nghiêm túc.

"Mày cứ nhắc đi nhắc lại như vậy… Tao biết rồi mà."

Cậu trả lời, giọng không có gì đặc biệt, chỉ là một phản xạ như mọi lần.

Tetsuya cười cười, nhìn cậu với vẻ mặt như muốn nói *biết rồi còn hỏi*.

"Không học vậy thì sao mà qua kỳ này được? Mày quên mục tiêu mùa hè rồi à?"

Cậu nghe đến câu nói đó thì khựng lại một chút, nhưng không trả lời ngay. Mùa hè vẫn còn xa, nhưng cái suy nghĩ về kỳ thi cuối kỳ cũng khiến cậu không thể không lo lắng.

"Mày lo quá rồi, có khi nào tao trượt đâu."

Cậu lơ đễnh nói, nhưng trong lòng cũng chẳng thật sự tự tin như mình nói. Tetsuya nhìn cậu một lúc rồi lại lắc đầu.

"Thôi rồi, mày cứ thế này thì đến lúc kiểm tra là mày khóc hận đấy. Vậy mà cứ nói qua được."

Cậu chỉ biết mỉm cười, rồi lại quay đầu xuống nhìn sách vở, giả vờ chăm chú hơn để tránh tiếp tục cuộc trò chuyện. Cái cảm giác nghe Tetsuya cằn nhằn chẳng còn xa lạ gì với cậu, nhưng lúc nào cũng thế, thằng bạn đó luôn làm cậu phải suy nghĩ thêm một chút về những thứ mình bỏ qua.


next chapter
Load failed, please RETRY

每周推薦票狀態

Rank -- 推薦票 榜單
Stone -- 推薦票

批量訂閱

目錄

顯示選項

背景

EoMt的

大小

章評

寫檢討 閱讀狀態: C1
無法發佈。請再試一次
  • 寫作品質
  • 更新的穩定性
  • 故事發展
  • 人物形象設計
  • 世界背景

總分 0.0

評論發佈成功! 閱讀更多評論
用推薦票投票
Rank NO.-- 推薦票榜
Stone -- 推薦票
舉報不當內容
錯誤提示

舉報暴力內容

段落註釋

登錄