Cơn mưa đã ngừng rơi, nhưng không khí vẫn còn nặng nề, như sự tĩnh lặng sau một cơn bão. Tôi ngồi bên cửa sổ, ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường vẫn le lói chiếu vào phòng. Đêm nay, cảm giác cô đơn dường như nặng trĩu hơn bao giờ hết. Tất cả mọi thứ xung quanh tôi đều im lặng, và tôi cũng vậy – chỉ còn là một sự im lặng đầy đau đớn.
Nhìn vào chiếc gương trước mặt, tôi thấy bóng mình đã héo mòn, những vết nứt trong tâm hồn hiện rõ trên khuôn mặt nhợt nhạt. Tôi không còn nhận ra mình nữa, chỉ biết rằng mình đã mất mát quá nhiều để có thể quay trở lại như trước. Có lẽ, tôi đã để lại một phần của chính mình ở nơi nào đó cùng với người đó, và giờ đây chỉ còn lại một cái vỏ trống rỗng.
Lần cuối cùng khi tôi gặp người đó, tất cả chỉ là một cái nhìn thoáng qua, một cái ôm nhẹ nhàng mà không thể bù đắp cho tất cả những gì đã mất. Những lời chia tay không được nói ra, chỉ còn lại là sự im lặng đầy đau đớn. Tôi tự hỏi, liệu có phải những giấc mơ và ký ức đau thương chính là tất cả những gì tôi sẽ còn lại?
Tôi quyết định viết một lá thư. Không phải để gửi đi, mà để giải thoát những cảm xúc kìm nén. Tôi viết về tất cả những ký ức, những yêu thương, những nỗi đau. Tôi viết về cảm giác bị bỏ lại, và những hy vọng nhỏ nhoi mà tôi đã nuôi dưỡng. Lời lẽ trong thư như những giọt nước mắt, rơi xuống từng chữ, không còn sức lực để cầm bút, nhưng tôi vẫn viết.
Khi lá thư hoàn thành, tôi đọc lại một lần cuối. Một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ tràn ngập trong lòng. Dù có thể không thay đổi gì, ít nhất tôi đã nói lên tất cả những gì mình cần. Đặt lá thư vào một chiếc hộp nhỏ, tôi cảm thấy mình đã thực hiện được một điều gì đó quan trọng.
Rồi tôi tắt đèn, và nằm xuống giường. Đêm nay, không còn cơn mưa, chỉ còn sự im lặng. Trong bóng tối, tôi cảm thấy một sự yên bình kỳ lạ. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình có thể để nỗi đau ra đi, dù chỉ là một chút.
Khi màn đêm buông xuống, tôi nhắm mắt và để những ký ức cuối cùng hòa vào giấc ngủ. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ít nhất bây giờ, tôi đã tìm thấy một chút bình yên trong nỗi đau. Và dù nỗi nhớ vẫn còn đó, tôi đã sẵn sàng để bước tiếp, dù chỉ là một bước nhỏ trong con đường dài đầy bất định.
— 新章節待更 — 寫檢討