Chú Sở lái xe chậm lại vì Tiểu Bảo Bối đang ngủ.
"Thiếu gia, không chờ thiếu phu nhân thật ạ?" Chú Sở không nhịn được mà hỏi, có vẻ như ông đã chuẩn bị đỗ lại bất cứ lúc nào.
Sở Ninh Dực một tay ôm người của Tiểu Bảo Bối, một tay đỡ lấy đầu của cậu nhóc, ngẩng lên nhìn cô gái vẫn đứng yên đó qua gương chiếu hậu.
"Không cần, tôi muốn xem thử xem, trong lòng cô ấy tôi quan trọng hơn hay là quá khứ đó quan trọng hơn." Sở Ninh Dực lên tiếng.
Chú Sở thoáng sững lại, rồi ngay sau đó liền hiểu ra ý của thiếu gia nhà mình.
Vậy nên ông cũng không nói gì nữa.
Thủy An Lạc cứ đứng bất động ở đó, mãi đến khi có một cơn gió nhẹ thổi đến thổi qua mặt cô mới sực tỉnh. Sau đó Thủy An Lạc liền đi về phía bến xe bus.
***
Vì Kiều Nhã Nguyễn đang bị thương nên cô nhờ Tân Nhạc mua cơm tối về cho mình.