Kiều Nhã Nguyễn đang muốn biện hộ cho gì đó cho Sở Ninh Dực, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Thủy An Lạc, cô nhất thời không biết phải mở lời sao nữa.
Cái câu "cái con nhỏ Thủy An Lạc kia mà xứng với Sở Đại á?" chắc chắn là do tên Phong Phong nói, Kiều Nhã Nguyễn có thể nhận ra giọng của anh ta. Cô tức giận nghĩ, cái tên này đúng là âm hồn bất tán, đâu đâu cũng thấy có mặt.
Cả người Thủy An Lạc khẽ run lên, bàn tay siết chặt đến nỗi hiện cả những đường gân trên mu bàn tay.
Đây chính là người đàn ông nói thật lòng muốn theo đuổi cô, vậy mà... rõ ràng biết là có người muốn hại chết ba cô, anh ta lại chọn nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện.
Tức giận...
Đau đớn...
Còn có cả cảm giác oán hận không thể kiềm chế được dâng lên trong lòng.