Bách Lý Đông Quân mân mê thêm bảy ngày. Trong bảy ngày này, cả phủ Trấn Tây Hầu như ngồi trên đống lửa, đi trên đống băng, sơ sẩy một chút cũng có thể hứng lấy cơn thịnh nộ của Hầu Gia và Thế tử. Tình trạng bệnh tình của Bách Lý tiểu công tử được truyền khắp Càn Đông thành, hầu như các lang trung giỏi nhất đều được phủ mời về để chẩn bệnh nhưng ai nấy đều không thể nhìn ra căn bệnh của công tử. Người tinh thông nhất cũng chỉ có thể chẩn đoán rằng tiểu công tử bị đả kích tinh thần quá lớn, dẫn đến tâm mạch hỗn loạn, còn cách điều trị thì vẫn mãi không thể kê được dược liệu nào có thể giúp Bách Lý công tử khá hơn. Ôn Hồ Tửu– anh trai của thế tử phi với danh hiệu Độc Chết Ngươi nổi danh giang hồ cũng đã đến xem qua Bách Lý Đông Quân nhưng cũng không thể làm gì hơn ngoài việc cho Tiểu Bách Lý ngâm mình trong rượu nóng để điều tiết tâm mạch. Nhưng chân khí và tâm mạch của Bách Lý Đông Quân cứ như đứa trẻ nghịch ngợm không chịu nghe lời, phân tán loạn khắp cơ thể của y. Tình trạng này diễn ra xuyên suốt gần bảy ngày, khiến tiểu công tử thình thoảng sẽ thổ huyết hoặc phát sốt triền miên.
Đến ngày thứ bảy, Trấn Tây Hầu phủ nghênh đón cuộc viếng thăm một lần nữa của Phong Thất công tử và Lôi Nhị công tử của Tắc Hạ Đường, kéo theo đó là Dược Vương và người bạn Tư Không Trường Phong của Bách Lý Đông Quân. Nhờ vào viên thuốc bảo vệ tâm mạch và sự chữa trị của Dược Vương, cuối ngày, Bách Lý Đông Quân cũng tỉnh lại.
Một lần nữa được nhìn thấy từng gương mặt thân quen của người thân và huynh đệ, nghe những lời nói luyên thuyên của Lôi Mộng Sát, nhìn nụ cười ôn hòa của Tiêu Nhược Phong, Đông Quân không nhịn được mà run rẩy trong lòng. Tận sâu nơi tâm hồn y như có một dòng nước nhỏ, nhẹ nhàng tưới dần vào mảnh đất khô cằn sỏi đá bên trong y. Cha mẹ và ông nội của Bách Lý Đông Quân nhận ra đứa nhỏ nhà mình sau khi tỉnh dậy dường như đã thay đổi. Đứa nhỏ hoạt bát ngày nào, bây giờ lại ít nói, phần lớn thời gian là ngồi nghe mọi người nói, có đôi lúc lại ngẩng người có khi lại trầm mặc. Họ đều quy cho việc tiểu Bách Lý quá đau lòng khi nhìn thấy sự ra đi của Nho tiên Cổ Trần, nhất thời chưa vượt qua được. Ngoài việc này ra, họ thật sự không thể nghĩ ra được còn chuyện gì khiến tiểu bá vương trở nên trầm tính như bây giờ.
Trải qua vài ngày, Bách Lý Đông Quân cũng đã làm quen và ý thức được rằng linh hồn già cỗi của y bằng một phép màu nào đó đã trở lại và nhập vào thân xác của Bách Lý Đông Quân năm 17 tuổi. Xâu chuỗi dần từng sự việc diễn ra, Đông Quân chắc chắn việc này có liên quan đến Thế Đạo mà y đã so chiêu với hắn ta ở đời trước. Chuyện này đối với y vẫn có một chút quỷ dị, y suy nghĩ rất nhiều về tình huống hiện tại, y cũng không biết nếu linh hồn của y ở đây thì thân xác của y ở đời trước sẽ thế nào?. Y còn sống hay đã chết, phải chăng tất cả chỉ là một giấc mộng?. Nhưng dù có là gì, nếu y đã có được một cơ hội trở về, y sẽ cố gắng ngăn chặn những điều hối tiếc của đời trước. Kiếp trước, người đời đều ca tụng y là vị tửu tiên tiêu dao, không dính hồng trần, xả thân vì đạo nghĩa. Duy nhất bản thân y biết, dưới vỏ bọc của tửu tiên tiêu dao đó chính là tâm ma ngày ngày thiêu đốt y. Y tránh né giang hồ chỉ vì y sợ, sợ tâm ma của y bị kích hoạt mà ra tay giết người. Nghĩ lại có bao nhiêu điểm nực cười, giang hồ đã từng là nơi gieo cho y ý niệm về chính nghĩa, về đạo của người luyện võ, rồi cuối cùng, cũng chính giang hồ là nơi giết chết ý niệm chính nghĩa của y, khiến y chán ghét.
Ánh trăng dịu dàng chiếu sáng một góc sân, Đông Quân nhàn nhã ngồi ở chiếc bàn tròn dưới gốc cây hoa hạnh trong tiểu viện của y, chìm đắm vào dòng suy nghĩ của bản thân. Nhất thời, y cảm nhận được một sự ấm áp, mềm mại đang phủ lên người y, thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, ý thức cảnh giác nâng cao, tay nhẹ cong lại, quay đầu thì thấy Tiêu Nhược Phong đang nhẹ nhàng khoác lên người y chiếc áo bông, trên môi vẫn là nụ cười ôn hòa như ngày nào.
" Đệ vừa khỏi bệnh, sao lại mặc đồ mỏng manh mà ngồi ở đây. Sương đêm nay nhiều, cẩn thận nhiễm phải gió lạnh".
" À, ta không có việc gì. Đa tạ. Huynh vẫn còn ở tại phủ sao?" Đông Quân nhẹ dịch chiếc áo cho ngay, đôi tay đã nhanh nhẹn rót thêm một tách trà, đưa đến trước mặt Tiêu Nhược Phong
" Ta vẫn chưa đi được, còn phải xem tình hình của đệ nữa". Nhược Phong ưu nhã cầm lên tách trà, khẽ gật đầu với Đông Quân.
Đông Quân thật muốn đánh vào đầu mình, y sao lại có thể quên mục đích của tiểu sư huynh khi đến Trấn Tây Hầu phủ chứ. Đời trước, huynh ấy đến chính là tiến cử y vào Tắc Hạ học đường, làm tiểu sư đệ của huynh ta. Theo mốc thời gian, hiện tại chính là lúc bọn họ khởi hành đến Thiên Khải, nhưng đời này, do thương thế của y hiện tại mà việc đến Thiên Khải đã bị hoãn lại vài ngày. Đông Quân khé nhíu mày.
" Ta biết huynh muốn ta đến Tắc Hạ học đường, bái Lý Trường .. à không, bái Lý tiên sinh làm sư phụ". Đông Quân nói
" Đệ rất thông minh". Nhược Phong khẽ cười, tán thưởng vị thiếu niên trước mặt.
" Vậy ta chỉ muốn hỏi huynh một câu, tại sao huynh lại chọn ta?. Thật sự chỉ vì ta là người có duyên thích hợp làm đệ tử của Lý tiên sinh, hay là vì ... lý do khác? chẳng hạn như đại cục?" Đông Quân hỏi ra câu hỏi mà nửa đời sau của kiếp trước y thắc mắc.
'Quả nhiên là thông minh' Ánh mắt nhìn Đông Quân bắt đầu có thêm vài phần ý vị, nhưng nhanh chóng giấu sâu trong đáy mắt. Vị tiểu sư đệ tương lai này của y có một chút khác với những gì y tìm hiểu trước đó. Tiêu Nhược Phong bật cười, chậm rãi tự rót cho mình thêm một tách trà.
" Ta sẽ thành thật với đệ. Đông Quân, ta đến tìm đệ đúng là xuất phát từ một phần vì đại cục. Đệ cũng biết, gia thế của đệ là Trấn Tây Hầu phủ trong tay nắm giữ binh mã liên quan đến sự tồn vong của đất nước. Khi tin tức truyền nhân của kiếm ca tây sở nổ ra, nó đã đến tai phụ hoàng ta. Ta đến đây một phần là theo ý chỉ của Phụ hoàng, tìm hiểu thực hư thế nào. Nhưng, khi gặp đệ và nho tiên, ta thật sự tán thưởng và thật tâm mong muốn đệ trở thành tiểu sư đệ của ta."
" Tại sao? Không phải đem ta về Thiên Khải làm con tin sẽ lợi cho triều đình hơn ư?" Đông Quân tiếp tục hỏi, tách trà đã dần vơi.
" Ta muốn đệ làm tiểu sư đệ của ta. Đông Quân, vào Tắc Hạ học đường là con đường tốt cho đệ và cả hầu phủ. Ta cam đoan với đệ, khi đệ là đệ tử của Tắc Hạ học đường, không ai có thể động đến đệ, kể cả đó là phụ hoàng ta. Và ta muốn nói, ta sẽ bảo hộ đệ và trấn tây hầu phủ bình yên, trừ khi ta chê..."
"Được rồi. Về sau huynh không cần nói nữa. Ta hiểu huynh muốn nói gì". Bách Lý Đông Quân nhẹ đặt tách trà xuống bàn, thành công ngăn chặn lời nói xúi quẩy kia từ miệng của Tiêu Nhược Phong
" Sư đệ, vậy đệ ..."
"Ta chưa nhập học, có phải không nên gọi ta là sư đệ không, hai chữ này vẫn nên cất đi thì hơn. Còn nữa, huynh đừng bao giờ lấy mạnh sống mình ra cược chứ, mạnh sống rất quan trọng mà" Đông Quân hớp ngụm trà, nhẹ nhàng đứng dậy.
Tiêu Nhược Phong cũng nhanh chóng đứng dậy, vươn tay muốn đỡ lấy thân ảnh thiếu niên trước mặt thì bị Đông Quân ngăn lại.
"Ta vẫn có thể đứng được. Cũng không còn sớm nữa, huynh về nghỉ sớm đi. Còn chuyện bái sư, ta muốn suy nghĩ thêm." Đông Quân nói, sau đó xoay lưng rời đi, nhanh chóng kết thúc câu chuyện của bọn họ.
Tiêu Nhược Phong đứng yên tại chỗ, nhìn dáng lưng của vị thiếu niên đang dần rời khỏi tầm mắt mình. Ánh trăng dịu nhẹ hắt lên bóng thiếu niên trong chiếc áo dày càng khiến y trở nên gầy gò, nhỏ bé. Không biết có phải do ảo giác không, nhưng Nhược Phong cảm thấy bóng lưng của thiếu niên trước mặt phảng phất đầy sự cô tịch và đơn bạc. Y không phải là tiểu bá vương được sủng ái nhất thành Càn Đông sao? Tại sao Nhược Phong lại cảm thấy vị thiếu niên này dường như chất chứa rất nhiều tâm tư.
Bách Lý Đông Quân chậm rãi đi dạo, nhìn từng vách tường, mái ngói, từng bồn cây, ngọn cỏ, thậm chí đến cánh hoa rơi xuống thảm cỏ cũng khiến y dừng chân lại mà ngắm nhìn. Đời trước, y cảm thấy Trấn Tây Hâu phủ và thành Càn Đông quá nhỏ, lúc nào y cũng muốn rời khỏi để đi đến những nơi xa hơn, rộng lớn hơn. Y muốn vang danh thiên hạ, thành Càn Đông không đủ rộng với y. Mãi sau này, khi y đi khắp nơi chán rồi, quay trở về thì lại nhận ra hầu phủ và thành Càn Đông lại rộng lớn quá, rộng lớn đến mức cảnh còn, người mất, to lớn đến nỗi y đi mãi cũng chẳng thể tìm thấy được hình bóng của cha, mẹ và ông nội nữa.
"Tiểu Đông Quân, giờ này sao còn ở đây. Con không ở yên trong phòng nghỉ ngơi đi. Đứa nhỏ này, sao vẫn không làm cho người ta bớt lo vậy hả." Giọng nói trầm thấp chất vấn y nhưng vẫn xen lẫn nồng đượm quan tâm. Kiểu nói chuyện này chẳng phải là người cha thế tử Bách Lý Thành Phong của y sao.
" Chàng lại mắng thằng bé. Đây là nhà nó, nó đi dạo một chút thì đã sao." Thế tử phi khẽ véo vào tay thế tử, sau đó đến bên đứa nhỏ nhà mình. Bách Lý Đông Quân bây giờ đã là một thiếu niên 17 tuổi, có phần cao hơn nàng nhưng nàng vẫn dịu dàng xoa đầu y, dù y có lớn và cao lên bao nhiêu, với nàng, y vẫn là đứa trẻ của nàng.
" Mẹ!." Đông Quân cất tiếng gọi mẹ. Người phụ nữ trước mặt của y bây giờ vẫn trẻ đẹp, khỏe mạnh chứ không phải là lão nương yếu ớt bất động trong vòng tay của y năm nào.
Tiếng gọi "mẹ" ngọt ngào từ miệng đứa nhỏ nhà mình khiến cho tâm can của Thế tử phi mềm nhũn cả ra. Nàng âu yếm vuốt ve gò má đã hơi hóp lại của y.
Bách Lý Thành Phong cũng rảo bước lại gần Đông Quân, hắng giọng một chút, kéo cổ áo choàng trên người y lại, bọc y kín như một cái kén.
"Hai người đang định đi đâu vậy". Đông Quân chớp mắt hỏi
" Chúng ta đến gặp ông nội con. Sao nào, tiểu Đông Quân có muốn đến cùng không". Thế tử phi hòa ái hỏi.
Đông Quân ngoan ngoãn gật đầu, an ổn đi cùng với thế tử với thế từ phi đến viện của Trấn Tây Hầu tướng quân Bách Lý Lạc Trần.
Người hầu trong viện hầu gia thấy ba người đến đã vội vàng chạy đến thông báo cho hầu gia. Bách Lý Lạc Trần đang ngồi đọc binh thư, nghe thấy con trai, con dâu còn có đứa cháu bảo bối đến gặp mình đã vui mừng ra mặt. Ông ra lệnh cho người hầu nhanh chóng chuẩn bị một ít đồ ăn khuya cho cháu trai yêu quý. Nhìn thấy ba người bước vào, Hầu gia đã vui vẻ nắm tay Đông Quân, dắt cháu trai vào phòng. Bách Lý Thành Phong thấy chỉ có thể mỉm cười bất lực trước sự cưng chiều của cha dành cho con trai mình. Gian phòng của hầu gia rất ấm áp, bình thường ông không cho người đốt than vì thân thể ông khỏe mạnh, chịu chút gió cũng chẳng hề hấn gì. Riêng hôm nay ái ngại cho thân thể của cháu trai, nên ông đặc biệt đốt ẩm căn phòng để tiểu Đông Quân của ông bước vào sẽ không bị lạnh. Thế tử và thế tử phi ưu nhã ngồi xuống ghế, tay nhận tách trà ẩm từ người hầu. Bách Lý Đông Quân được ông nội yêu thương dắt lên ngồi ở chiếc ghế cạnh bên ông, nhìn đứa cháu được bọc kín trong chiếc áo choàng, gương mặt bầu bĩnh giờ đã hơi ốm lại mà đau lòng.
" Tiểu Đông Quân hôm nay thấy thế nào, con có còn đau nữa không?. Có muốn ăn gì không, con thích gì cứ nói ông. Ông cho người mang về cho con". Bách Lý Lạc Trần vỗ vỗ bàn tay nhỏ của cháu trai mình, từ ái nói. Bách Lý Lạc Trần một đời là tướng quân hiển hách, khí thế oai phong lẫm liệt, kẻ thù gặp ông không khỏi than một tiếng diêm la. Nhưng giờ đây, trước mặt Đông Quân, ông không phải là vị tướng quân trên chiến trường nữa, ông chỉ là một ông lão bình thường, quan tâm và chiều chuộng cháu trai của mình. Thấy cháu trai mình khỏe lên thì híp mắt cười từ ái, còn thấy cháu trai đau bệnh thì nhíu mày lo lắng.
Bách Lý Đông Quân hít hít mũi, vùi đầu vào lòng Bách Lý Lạc Trần, khẽ sụt sịt, hành động hệt như đứa trẻ nhỏ. Đối với một lão già như y ở kiếp trước, hành động này thật sự không ra thể thống gì, nhưng hiện tại y đang là một thiếu niên mới lớn, làm nũng ông và ba mẹ thì đã sao.
Thế tử phi thấy hành động trẻ con của Bách Lý Đông Quân khẽ lo lắng, định đến bên cạnh y nhưng Bách Lý Thành Phong ngăn lại. Ông ra hiệu cho nàng cứ ngồi yên. Lão Hầu Gia bất ngờ với động tác của Đông Quân, nhưng sau đó cũng vỗ nhẹ vào lưng cháu trai như cách ông đã từng làm khi bế y thuở nhỏ. " Tiểu Đông Quân, con làm sao? Nói cho ông nghe có được không? Con bị ai ức hiếp, hay là cha con mắng con, đừng sợ, ông nội trách phạt cha con trút giận cho con."
Đông Quân lắc đầu, thì thầm
" Ông nội, ông đừng rời bỏ con. Ông hãy sống thật lâu thật lâu với Đông Quân. Cả cha mẹ nữa, các người phải thật mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi với con. Được không". Dù nói là thì thầm nhưng ba vị trưởng bối vẫn nghe rất rõ, cả ba sửng sốt với lời nói của Đông Quân. Lúc này, họ đã ý thức được Đông Quân thật sự đã chịu đả kích rất lớn. Trước kia đứa nhỏ này được sủng ái, đã bao giờ lộ ra cảm xúc lo được lo mất, đau buồn đến nhường này cơ chứ. Nói đúng hơn là cả hầu phủ không cho phép y trải qua cảm giác đó. Mỗi ngày đều hận không thể cho y thứ tốt nhất, nâng niu y, cưng chiều y. Nào ai dám để y trải qua buồn thương đâu.
" Đông Quân, con nói cái gì vậy. Ông và cha mẹ con đều rất khỏe mạnh. Đông Quân, sinh, ly, tử, biệt là chuyện thường của nhân sinh, không thể cưỡng cầu, ta biết con đau lòng về sự ra đi của Cổ Trần. Nhưng con phải biết, một đời của y đã là quá dài với những thống khổ y chịu đựng. Chết cũng là một loại giải thoát. Con nghĩ thoáng một chút, hơn nưa, hiện tại ai nấy đều rất tốt, chúng ta làm sao rời bỏ con được. Đông Quân, con không cần lo lắng, không cần sợ hãi". Bách Lý Lạc Trần ôn hòa dỗ dành, lại khuyên nhủ cháu trai nhỏ của mình.
" Một đời là quá dài". Đông Quân khẽ ngọ nguậy, nhớ lại những gì y đã trải qua. Đúng vậy, một đời cô đơn, lần lượt nhìn từng người mình thương yêu chết đi, tự tay đưa tiễn họ về nơi cuối của nhân sinh đến cuối chỉ còn một mình y còn tại thế, lay lất qua ngày đợi đến lúc được nhắm mắt xuôi tay. Nhưng y còn phải đợi bao lâu nữa, y chết dần chết mòn, sức lực và kiên nhẫn của y với cuộc đời đã cạn kiệt. Một kiếp của y, chỉ mong sinh ra từ đâu, lại về với nơi đó, hóa thành tro bụi, phiêu du đất trời.
" Nào, tiểu Đông Quân, nghe lời ta, chúng ta quên đi chuyện này. Cổ Trần cũng không muốn nhìn thấy truyền nhân duy nhất của ông ta phải đau khổ, ưu sầu như vậy đâu." Bách Lý Lạc Trần yêu thương nói Đông Quân gật đầu, cố gắng thoát khỏi những suy nghĩ về quá khứ. Y nhận thấy ông nội, cha và
mẹ đều đang lo lắng cho y. Y không muốn họ phải bận tâm về y, y chỉ muốn họ và y, một nhà hòa hợp, vui vẻ hạnh phúc như bao gia đình khác. Đông Quân ngồi dậy, nở nụ cười với mọi người. Nhìn y cười, tảng đá trong lòng ba vị trưởng bối cũng vơi đi phần nào. Hầu gia xoa tay Đông Quân, sau đó lệnh cho người hầu mang canh bổ và bánh đến cho Đông Quân, Đông Quân thấy ấm lòng, y cười rộ lên.
Bầu không khí vui vẻ, hòa hợp là thế nhưng có những chuyện chính sự không thể không bàn tới. Bách Lý Lạc Trần nhìn cháu trai nhà mình, sau đó lại hòa ái xoa đầu Đông Quân.
" Đông Quân, con có còn muốn đi ngao du giang hồ nữa không.?"
Bách Lý Thành Phong và Ôn Lạc Ngọc nghiêm túc, im lặng nhìn Đông Quân
"Ông, sao ông lại hỏi vậy?" Đông Quân nói
" Đông Quân, nếu con muốn đi ngao du giang hồ, ta sẽ cho con đi cùng với Dược Vương, vị bằng hữu của con và cậu của con. Thân thể con cũng đang không được khỏe, có Dược Vương đi cùng, vừa ngao du, mở mang tầm mắt, lại điều chỉnh sức khỏe. Ta thấy cũng là một cách hay". Bách Lý Lạc Trần dịu dàng nói
"Cha, mẹ, hai người thấy sao". Đông Quân quay sang hỏi thế tử và thế tử phi
" Trước kia ta không cho con đi vì con chưa tốt. Hiện tại đồng hành cùng con là những người có bản lĩnh, ta thấy cũng an tâm phần nào. Nếu con muốn, đều có thể đi. Ta cho phép". Bách Lý Thành Phong nói
" Con có thể nhân chuyến này, cùng cậu con về thăm ông ngoại cũng là một chuyện tốt. Ông ngoại đã lâu chưa gặp con, người nhớ con đó Đông Quân" Ôn Lạc Ngọc mim cười với y.
Nhìn ba vị trưởng bối, Đông Quân bật cười trong lòng, mọi chuyện đều diễn ra đúng với kiếp trước, chỉ có một việc khác xảy đến chính là thương thế của y đời này quá nặng. Nếu là kiếp trước, phủ Trấn Tây Hầu đồng ý cho y đi Thiên Khải, đến làm đệ tử của Lý Trường Sinh. Nhưng đời này, vì thân thể suy kiệt và tâm mạch hỗn loạn của y, đã không thích hợp để y tập võ nữa, để bảo toàn cho y khỏi sự nhòm ngó của triều đình và giang hồ sau sự sự kiện Kiếm Ca tây Sở, họ đã nghĩ đưa y đến Ôn Gia để tránh bão táp. Càng nghĩ, Đông Quân càng cảm may mắn vì có được sự yêu thương vô điều kiện từ Ôn Gia và Hầu
Phủ. Đời trước, y cứ ngây ngốc dựa vào họ mà làm theo ý mình, nghĩ lại quả thật có vài phần ích kỳ. Bây giờ, được quay trở lại, dù linh hồn của y chỉ ở đây một ngày, thì y cũng sẽ quyết tâm bảo hộ họ thật tốt.
"Ông, cha, mẹ, còn vị đến từ học đường đang ở phủ chúng ta thì sao?" Đông Quân nhắc đến Tiêu Nhược Phong
" Con không cần lo lắng. Tiểu Đông Quân, con cứ làm theo ý nguyện của mình. Chỉ cần là điều con muốn, chúng ta sẽ giúp con. Mọi chuyện còn lại đã có Trấn Tây Hầu phủ đứng ra lo liệu cho con".
Bách Lý Thành Phong nói Đông Quân bật cười khúc khích, đáng yêu như một đứa nhỏ được quà.
"Cái này là cậy quyền đó cha à. Hình như không được tốt lắm đâu nhỉ. Dù gì thân phận khác của vị kia cũng là dòng dõi hoàng tộc". Đông Quân nói
" Hoàng tộc thì sao chứ?. Nhớ năm đó ta cùng với hoàng để chinh chiến trời nam đất bắc, vó ngựa Trấn Tây Hầu chúng ta lướt qua tựa như sóng rên, ai dám không cho chúng ta mặt mũi. Đến lão
hoàng đế cũng phải nể nang ta. Há chi hắn - chỉ là một đứa nhỏ, dù tư chất thông minh, nhưng muốn so với ta, còn thua xa". Bách Lý Lạc Trần hừ lạnh.
" Được được rồi, Trấn Tây Hâu gia uy vũ. Thế tử uy vũ, thế tử phi uy vũ. Con là nhân vật nhỏ sống nương nhờ dưới uy thế của các ngài". Bách Lý Đông Quân buông lời tâng bốc khiến cả ba người bật cười.
Bách Lý Lạc Trần điểm nhẹ vào chiếc mũi nhỏ của Đông Quân
" Ai nói con là nhân vật nhỏ. Con là cháu nội độc tôn của Trấn Tây Hầu phủ, là cháu ngoại Ôn Gia , là tiểu bá vương thành Càn Đông - Bách Lý Đông Quân. Con luôn có chỗ dựa là chúng ta. Ai ức hiếp con, ta sẽ chôn thây hắn dưới vó ngựa của binh mã Hầu phủ."
" Ông nội, cha, mẹ. Chuyện sắp tới có thể cho Đông Quân suy nghĩ thêm được không? Mọi chuyện rắc rối cũng xuất phát từ con, con cũng muốn gánh trách nhiệm. Đông Quân đã đến lúc phải trưởng thành rồi". Bách Lý Đông Quân nhẹ cười với ba vị trưởng bối khiến cả ba người rơi vào trầm tư, trong lòng đầy cảm xúc. Đứa nhỏ nhà họ hiện tại đã muốn trưởng thành.
--góc tâm sự--
Ở chương 1 có cái đoạn :
" Thiên Lạc đã về đến rồi. Huynh cũng về gặp muội ấy đi. Lần này về còn kéo theo một nhóm bạn vừa quen. Có 2 vì là hâu duệ của cố nhân". nói rồi Lý Hàn Y quay lưng bỏ đi, tiện tay ném cho Tư Không Trường Phong mộ lọ thuốc " Đây là trà giải rựu".
Sai nhiều từ vựng lắm luôn, câu "Lần này về còn kéo theo một nhóm bạn vừa quen. Có 2 vì là hâu duệ của cố nhân" bị sai câu này đáng lẽ là "Về chung với hai người hậu duệ của cố nhân", "một ", "đây là trà giải rựu" cái này phải là thuốc giải rượu mới đúng.
Không bt có sai chính tả nữa ko, mời mọi người nhận xét.