Tôi mòn theo con đường đất dưới cơn mưa to, không hề có ánh đèn nào nên mắt tôi phải cố gồng lắm mới nhìn được khi trời thiếu ánh sáng mà nước mưa cứ bay vào mắt mặc cho đã có MiMi che dù.
Những cơn gió như đang muốn chọc tức tôi vậy,cứ phà phà bay thẳng vào người làm tôi không khỏi rùng mình vì lạnh.Nhìn xuống túi đồ,thật may là hộp quà của Nhất Cử còn khô và ấm.Tôi ngại phải kêu MiMi nhét thêm hộp này vào túi vì tôi đã nhờ nó quá nhiều lần rồi.Bây giờ thứ tôi cần là một chiếc áo khoác để giữ ấm cơ thể.
-Nếu b-bây giờ mà có a-áo khoác thì tốt quá!
Tôi run cầm cập hỏi MiMi.
-Đơn giản,em sẽ lấy cho chị.
Phút chốc thì 1 chiếc áo ấm cũng được choàng lên người tôi bởi đôi tay mèo của cô bé.
Đã có áo,dù và thức ăn,tôi lại có thể vững bước đi tiếp.
—-------
-Kia rồi,kia rồi,đó là khu rừng dẫn ta ra biên giới!
MiMi háo hức chỉ thẳng vào khu rừng cách tôi vài bước chân-nơi có cây cối um tùm và bụi hoa chen chúc nhau tạo nên một khung cảnh có phần âm u.
-Nhìn nó tối nhỉ?Ngoài đây đã tối rồi còn phải vào đó…
Tôi chần chừ.
-Chị không nói em sớm?Ngoài biến thành mèo em còn có thể phát quang nữa, chắc em quên nói với chị,hì hì…
-Làm chị phải cố mở to mắt để đi đây này.
-Xin lỗi mà.Để em phát quang cơ thể dẫn đường cho chị.
Cô bé năn nỉ tôi.
-Được rồi,em làm đi.
MiMi nhắm mắt, đọc thầm thủ thuật gì trong miệng, một lúc rồi tôi thấy từ trên đầu đến đuôi của nó bắt đầu có một thứ ánh sáng nhẹ,dần dần cũng trở nên mạnh mẽ, trông rất giống một cái đèn.
-Đủ sáng chưa chị?
-Ok rồi.Ta đi vào thôi.
Tôi nhẹ nhàng đặt từng bước chân tiến vào khu rừng tối, không biết là trong đó sẽ có thứ gì đang rình rập nên tôi phải vừa đi vừa nhìn xung quanh.Dưới chân tôi là những ổ đất ẩm ướt, lún xuống rất khó đi, tôi cũng có thể nghe tiếng ếch kêu ộp ộp,cú mèo hú hú ở phía xa.
-Chị gắng đi thêm một xíu,ở trên kia đất sẽ cứng hơn,ta sẽ nghỉ ngơi và ăn uống ở đó.
MiMi động viên tôi.
Tôi cố dùng chân thật mạnh để không bị đống bùn đất ở đây nuốt chửng.Như lời cô bé nói, lúc tôi cố gượng đi thêm vài mét, thứ đất mềm nhũn hồi nãy cũng dần trở nên bình thường.MiMi vui vẻ đưa dù rồi nhảy xuống vai tôi,dừng lại một chỗ trông khá an toàn.
-Nghỉ ở đây có vẻ được nè chị
Tôi bỏ túi đựng tấm bạc xuống một tảng đá gần đó rồi ngồi phịch xuống.
-Ừ,để chị nghỉ xíu,đi nãy giờ ê ẩm cả chân.
Cô bé chạy lại, núp dưới cái dù mà tôi đã cắm xuống đất.
-Trời cứ mưa không ngớt nhỉ?Mà chị đói không,ta lấy thức ăn của Nhất Cử cho nhé?
-Cũng được,dù gì sáng giờ chỉ cũng chưa ăn,phù…
Tôi vừa thở hổn hển vừa nói với MiMi,đưa cho cô bé chiếc hộp.
Mở cái hộp ra, có 2 chiếc bánh mì kẹp thịt nguội và một chút lương khô.Theo tôi thấy thì số thức ăn trong đây và số thịt tôi mua được có thể giúp 2 chị em tôi cầm cự được ở rừng khoảng vài ngày.
-Mời chị.
Cầm trên tay 1 chiếc bánh mì,MiMi mời tôi.
-Cảm ơn em.
Chúng tôi cùng ăn sáng…à không phải là ăn trưa luôn rồi,bánh mì rất ngon,chắc là Nhất Cử sẽ rất hạnh phúc khi có một cô vợ như vậy.
"Mà…hạnh phúc là gì vậy?"
—-------
-Ngon thật đấy!
MiMi thưởng thức xong chiếc bánh,ngồi dậy lấy trong túi ra một chai nước rồi uống ực ực,em ấy cũng không quên đưa cho tôi.
Bầu trời lúc đó cũng gần tạnh mưa,lấp ló cũng thấy những tia nắng yếu ớt của Mặt Trời luồng qua từng cành cây.Bươm bướm, ong và chim chóc trong rừng cũng đập cánh bay lượn, tạo ra một khung cảnh thơ mộng sau cơn mưa, khu rừng này cũng không tối tăm và đáng sợ như tôi tưởng tượng.
-Nước mưa cũng làm ướt đồ của chúng ta rồi vì cái dù khá nhỏ,hay là mình bỏ tạm đồ ở đây rồi đi dạo một chút không chị nhỉ, xung quanh đây sau cơn mưa lớn cũng khác trước đây phải biết.
-Ý kiến hay đấy.Mà em tắt đèn rồi trở lại thành người đi, trong rừng này ngoài động vật thì đâu còn ai thấy em.
-Vâng.
—-------
Tôi nắm tay MiMi rồi cùng kiểm tra xung quanh.
-Này, em có ngửi thấy mùi gì không?
Tôi hỏi cô bé vì lúc đó tôi ngửi thấy mùi của cái gì đó rất thơm đang thoang thoảng trong không khí.
Nghe tôi nói xong,MiMi cũng hít lấy hít để cái hương thơm ấy.
-Cái mùi này…là súp cà rốt chị ạ!
-Vậy có thể là trong rừng này có một ngôi nhà và người sinh sống.
Chúng tôi chạy theo mùi của súp cà rốt,không lâu nó cũng dẫn đến một căn nhà nhỏ,trước nhà là một vườn rau cùng các loại hoa như tulip,tú cầu,hoa hồng đang vươn mình trong nắng mới khiến chúng tôi như bị hút hồn, như có một thế lực nào đó muốn chúng tôi phải bước vào căn nhà.Tôi tiến lại gần cánh cửa chưa được khóa,chậm rãi,kéo nó ra, nhưng cụ thể hơn, tôi cảm thấy có gì không đúng lắm trong căn nhà nhỏ kia.
Nắm tay MiMi rồi bước vào,một cái bàn gỗ xuất hiện đầu tiên,ở trên là những món ăn được bày biện sẵn nhưng không có ai trong nhà.Nhìn sang chiếc bàn, một bếp lửa cùng nồi súp đang sôi sùn sụt, đó là mùi mà chúng tôi ngửi được ở ngoài.Trên tường là những bức hình gia đình,gồm cặp vợ chồng và 3 đứa trẻ.
-C-chị,nhìn dưới s-sàn kìa…
MiMi nắm tay tôi rất chặt,run rẩy chỉ xuống sàn.
-LÀ MÁ…?!
Tôi la to lên khi trông thấy những vết máu be bét trên sàn.
-Suỵt, lỡ ai nghe thấy thì sao?
MiMi bịt miệng tôi lại.
Chúng tôi lần theo vết máu, đi vào 1 căn phòng đổ nát .Ở giữa có thứ gì đó đang được một tấm vải trùm lên.Khi chắc chắn rằng những vệt máu đó xuất phát từ thứ đang nằm giữa phòng, MiMi mạnh dạn tới gần nó,giở tấm vải lên.
Tấm phải càng được gỡ ra, một mùi hôi kinh khủng bốc lên nồng nặc làm tôi và cô bé suýt nôn mửa ngay tại đó.
-Huh…
MiMi bất động,dường như cô bé đã thấy cái gì đó mà chẳng nói lên lời.Tôi ngó vào chỗ nó,khi tấm phải được gỡ ra hoàn toàn thì một cái nôi nhỏ xuất hiện, đôi tay em ấy cũng lấm lem máu.
-Có chuyện gì thế?Sao tay em toàn máu là máu thế kia?
Tôi lại gần MiMi, nhìn vào trong cái nôi mặc cho mùi hương khó chịu càng tệ hơn.
-Nó chỉ là…một đứa trẻ thôi mà…
Tôi sững sờ với cảnh tượng trước mắt, đó là cái xác của một đứa trẻ mới chào đời.MiMi cũng đổ lệ vì thấy quá xót xa cho đứa trẻ đó.Cô bé nhấc cái xác lên,lấy tấm vải hồi nãy quấn lại rồi ôm đứa trẻ vào lòng.
-Không,em đừng lấy miếng vải đó,hãy lấy cái khác cho nó.
Cảm thấy tấm vải đó không sạch và đủ ấm,tôi ngăn MiMi rồi bảo nó lấy ra một cái khăn mới từ trong túi.
-Ai lại có thể tàn nhẫn như vậy, nó chỉ là một đứa bé vô tội…
Tôi ôm MiMi và đứa trẻ,cố gắng an ủi.
-Em ấy cần một nơi để yên nghỉ,ta phải rời khỏi đây thôi, chị nghĩ không lâu nữa người sống trong nhà này sẽ trở lại.Hãy giữ đứa bé thật chặt nhé!
-Vâng…
—-------
Chạy thật nhanh ra khỏi căn nhà,cảm thấy nơi đây không còn an toàn nữa.Tôi và MiMi vội vàng quay về chỗ cũ lấy đồ ở tảng đá-nơi chúng tôi dừng chân.
-Kia rồi!Chị lấy nó lẹ lên!
MiMi gấp rút.
Tôi chạy lại chỗ tảng đá,lấy cây dù,túi đựng tấm bạc và hộp thức ăn rồi chạy sang hướng khác, tránh xa ngôi nhà kỳ quái đó càng xa thì càng bảo toàn tính mạng.
-Nhét hộp này vào túi đi!
Cuối cùng, tôi,MiMi và đứa trẻ trên tay dừng chân ở một khu đất có nhiều ánh sáng nhất.Cô bé quỳ xuống đặt cái xác được khăn buộc chặt kế bên,lấy trong túi 2 cái xẻng,bảo tôi cùng đào.
Một cái hố hình vuông nhỏ nhắn cũng được đào xong, tôi nhặt vài chiếc lá to lót vào rồi từ từ đặt sinh linh bé nhỏ tội nghiệp xuống dưới.Nước mắt cứ thế chẳng thể ngừng tuôn,MiMi ấm ức trong lòng, cúi xuống nhìn vào cái hố, nói với đứa bé:
-Chị xin lỗi…dù chị là sứ giả tiểu thuyết nhưng em đã đi quá lâu rồi…Hic,phải chi chị tìm thấy em sớm hơn…
-Nó không phải lỗi của em,em đã làm hết tất cả khả năng của bản thân rồi.Lỗi là ở những con người không có trái tim,tại sao họ lại tàn nhẫn như thế?
-Hừ,đó là những thứ súc sinh,không đáng làm người.
MiMi đứng dậy tiến về phía bụi hoa hồng,hái một bông đẹp nhất,đặt lên ngực đứa trẻ.Cô bé nói với tôi bằng một nụ cười khinh bỉ,ám chỉ người đã hại đứa bé đang thoi thóp nằm trong chiếc khăn dày.
Chúng tôi lấp đầy đất vào đó,MiMi vẫy tay chào tạm biệt,mong cho kiếp sau đứa bé sẽ có cuộc sống xứng đáng hơn.
—-------
-Đi thôi,đừng buồn nữa, chị thấy trong đây không an toàn rồi.
-Ưm…
Lau nước mắt thật nhanh, cô gái mạnh mẽ đó lại nở một nụ cười trên môi,tiếp tục nắm tay tôi rồi vững bước tiến lên phía trước.
-Bao lâu nữa mới đến biên giới?
Tôi hỏi MiMi.
-Ta đi giờ này thì khoảng trưa ngày mai mới đến.
—-------
Bỗng,...tôi nghe đâu đó một tiếng thở dốc,la lên trong tuyệt vọng của một cậu thanh niên làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng tôi.
-CỨU,CỨU VỚI,.....