Chương 235: Làm người thì phải có tham vọng!
"Vương chưởng môn có ở môn phái?
Ta đến đây để bái phỏng!"
Đám người Thương Sơn phái đang tụ tập ở phía sau ngoại viện thì bất chợt có giọng nói trầm trầm vang lên vang vọng khắp cả Thương Sơn đỉnh khiến cho đám đệ tử khẽ giật mình.
Nhưng người không khỏi hoang mang nhất khi nghe giọng nói kia chính là Trác Hồng Quân, nàng nhận ra được kẻ đến là ai.
"Chưởng môn... người này..."
Trác Hồng Quân ngập ngừng nói với Vương Nhất Tự.
"Không sao, chẳng phải nói là đến bái phỏng hay sao?"
Vương Nhất Tự ra hiệu cho Trác Hồng Quân không cần lo lắng.
"Người đến thì cũng phải đến!
Đi thôi, chúng ta ra gặp mặt!"
Vương Nhất Tự thái độ ung dung, hai tay chắp sau lưng, bước chậm rãi về phía diễn võ tràng.
Bốn nương tử của hắn, cùng Trác Hồng Quân và đám đệ tử cũng bước theo sau.
Diễn võ tràng.
Gần một ngàn năm trăm đệ tử xếp thành hàng ngay ngắn ở hai bên sân, cả đám bọn hắn ánh mắt đều dè chừng, tâm thần căng thẳng, nhìn kẻ đang đứng ở giữa sân.
Người này dáng vẻ đạo mạo, gương mặt quắc thước, nghiêm nghị, toàn thân toát ra uy nghi bề bề, khí tức trên người toả ra xem chừng thực lực còn mạnh hơn cả Mộc Phiến La mấy phần.
Người này không ai khác chính là Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các, Hạ Bác.
"Thái...Thái Thượng trưởng lão... người... người làm sao lại đến đây...?"
Trác Hồng Quân giọng run run hỏi.
Ngay cả Kiều nhi, Lan nhi, và Lý Mộng Vân đang đứng lẫn trong đám đệ tử cũng run run.
Ở Thiên môn Đại học các không ai là không biết tính cách của Hạ Bác, ai cũng phải nể sợ lão nhân gia này, Trác Hồng Quân không phải là ngoại lệ.
"Kiều nhi, lão già này là ai vậy?
Sao Trác phó đường chủ lại tỏ ra sợ hãi như vậy?"
Đứng cạnh Kiều nhi và Lan nhi, Lục Thiên Cầm âm trầm hỏi nhỏ.
"Sư tỷ... người này... người này là Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các...là người đứng đầu của tông môn..."
Kiều nhi sợ hãi đáp.
Đám đệ tử xung quanh bỗng giật mình khi nghe Kiều nhi nói.
Thiên môn Đại học các là tông môn đứng đầu đại lục, chuyện này ai ai cũng biết, nhưng mà người đứng đầu của Thiên môn Đại học các lại đến Thương Sơn phái làm gì cơ chứ?!!
Không lẽ là vì chuyện của Trác phó đường chủ?!!
"Trác Hồng Quân, ngươi không cần phải lo lắng!
Ta hôm nay đến đây là để gặp Vương chưởng môn, chuyện của ngươi với Thiên môn Đại học các ta đã không tính toán gì nữa!"
Hạ Bác giọng trầm trầm nói, điệu bộ của hắn bây giờ khác hoàn toàn so với lúc ở Thiên môn Đại học các.
"Thái Thượng trưởng lão...ta..."
Trác Hồng Quân ngập ngừng.
Hạ Bác liền giơ tay ra hiệu cho Trác Hồng Quân ngừng lại.
"Trác Hồng Quân, ta bây giờ thân phận không còn là Thái Thượng trưởng lão của Thiên môn Đại học các, ngươi không cần phải trịnh trọng với ta làm gì!
Ta đã giao lại tông môn cho Nhữ Yên, bây giờ ta chỉ là một ông lão bình thường mà thôi!"
Gương mặt Trác Hồng Quân liền trở nên đặc sắc.
Đây còn là Thái Thượng trưởng lão mà nàng biết hay sao?!!
Không!
Chắc chắn là người mà nàng quen thuộc!
Nhưng sao từ cách nói chuyện, đến cử chỉ hành động đều quá là khác xa?!!
Đám đệ tử Thương Sơn phái thì khoé miệng giật giật liên hồi khi nghe Hạ Bác nói.
Không có một ông lão bình thường nào mà lại toát ra khí tức của Võ Thánh đỉnh phong cả đâu!!!
Ba!
Ba!
"Một ông lão bình thường?
Tốt!
Rất tốt a!"
Vương Nhất Tự vỗ tay xóa tan đi bầu không khí ngột ngạt và căng thẳng.
"Không ngờ Hạ Bác tiền bối lại có thể buông bỏ thứ mà cả đời cố gắng xây dựng nên, thật khiến người ta khâm phục a!"
Vương Nhất Tự, xét về tuổi tác, xét về tu vi cảnh giới thì Hạ Bác không có cửa nào để mà so sánh, Hạ Bác hắn chỉ đáng là cháu chắt của một kẻ đã sống qua mấy kiếp như Vương Nhất Tự mà thôi.
Nhưng hiện tại, Vương Nhất Tự ở kiếp này chỉ mới là một thanh niên hơn hai mươi hai tuổi, lại chỉ là chưởng môn của một cái Thất lưu môn phái, hắn cố tình gọi Hạ Bác một tiếng tiền bối là nghĩ cho mặt mũi của Hạ Bác.
"Vương chưởng môn, ta trước đây là người nóng tính, nhiều lúc quá nghiêm khắc với bản thân và những người xung quanh, lại là cố chấp không nghe một ai, cũng nhờ có Vương chưởng môn cảnh tỉnh..."
"Vậy hiện giờ Hạ Bác tiền bối, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Nhẹ nhõm..."
Hạ Bác đáp lại Vương Nhất Tự mà không cần suy nghĩ.
"Ta vì Thiên môn Đại học các mà bỏ ra quá nhiều thời gian cũng như công sức, từng giây từng phút luôn mang trên mình gánh nặng phải làm sao cho tông môn càng ngày càng mạnh càng ngày càng phồn vinh, mà đã quên mất một điều quan trọng..."
Hạ Bác tay phải vuốt vuốt râu.
"Sống ở đời thì phải biết trân trọng, phải biết hưởng thụ cuộc sống!
Ta bây giờ, sau khi buông bỏ tất cả, lại cảm thấy rất nhẹ nhõm, trong lòng không còn phiền muộn gì, cảm giác thảnh thơi không vương vấn..."
"Ha ha ha!
Chúc mừng tiền bối!
Cuối cùng ngươi cũng đã nghiệm ra được thứ mà đời người cần phải có!
Đúng!
Phải biết cách buông bỏ, phải biết cách làm cho cuộc sống của bản thân trở nên tiêu diêu tự tại!
Sống mà lúc nào cũng gò bó, cũng nặng nề, tự ép buộc bản thân vào những khuôn khổ, sống như thế không phải là sống!"
Vương Nhất Tự cười lớn.
"Vương chưởng môn, hôm nay ta đến Thương Sơn phái chắc hẳn Vương chưởng môn cũng đã biết vì cớ gì..."
"Bản tọa đương nhiên là biết!
Nhưng mà..."
"Nhưng mà...?"
Hạ Bác nhíu mày hỏi.
"Hạ Bác tiền bối, việc ngươi muốn tìm ra được cơ duyên của bản thân, đột phá lên Võ Đế, phi thăng lên Thượng giới, bản tọa có thể giúp ngươi, chuyện này đối với bản tọa mà nói không phải chuyện khó khăn gì!
Nhưng mà, bản tọa hỏi tiền bối một câu!
Không lẽ nguyện vọng cả đời của tiền bối, ước muốn mà tiền bối luôn theo đuổi, chỉ là được tấn thăng lên Võ Đế thôi sao?!"
'Tấn thăng Võ Đế... không phải chỉ là ước muốn của một người thôi đâu, mà tất cả những người ở Tinh Không đại lục, ai ai cũng có ước muốn này đó chưởng môn!!!'
Đám đệ tử trong lòng gào thét lên.
"Các bảo bối!
Thể hiện thực lực của các ngươi cho Hạ Bác tiền bối chiêm nghiệm một chút!"
Vương Nhất Tự phất tay ra lệnh cho tất cả đệ tử.
Liền đồng loạt gần một ngàn năm trăm đệ tử lập tức bộc phát ra khí tức của bản thân.
Ồ ạt ồ ạt.
Khí tức của hơn ngàn người cùng lúc bộc phát ra tràn ngập cả diễn võ tràng, áp bức kinh khủng, khí thế ngút trời, tựa như một cơn sóng thần cao đến trăm thước đang gầm thét đang cuồng nộ sẵn sàng cuốn phăng đi mọi thứ.
'Võ Tông...Võ Tôn...còn có cả Võ Vương...?
Đây là thực lực đệ tử của một cái Thất lưu môn phái?
Nếu so sánh với đệ tử của Thiên môn Đại học các... vẫn còn kém xa... nhưng mà... như thế này cũng quá là kinh người...'
Hạ Bác nhíu mày cảm nhận khí tức mà đám đệ tử Thương Sơn phái đang bộc phát ra, hắn khá kinh ngạc, nhưng không để lộ ra bên ngoài.
"Mấy nàng cũng nên cho tiền bối cảm nhận được thực lực thật sự của Thương Sơn phái ta đi a!"
Vương Nhất Tự ôn nhu nói với bốn nương tử.
Trương Tố Tố, Mộc Phiến La, Hoa Vi Nghi cùng Liễu Doanh gật đầu liền đồng loạt bộc phát ra khí tức, khí tức mà cả bốn nàng cùng lúc phát ra còn kinh khủng hơn đám đệ tử rất nhiều lần, chèn ép cả khí tức của bọn hắn.
Hạ Bác bất giác lùi lại một bước trước bốn luồng khí tức khủng bố đang bộc phát phía trên bậc thềm đại điện.
'Võ...Thánh...cả bốn nữ nhân kia đều là Võ Thánh?!!
Không!
Khí tức của nữ nhân kia...là...là...Yêu Thánh đỉnh phong?!!'
Hạ Bác trong lòng nổi lên sợ hãi, hoang mang.
Võ Thánh ở Tinh Không đại lục là không ít, nhưng một Thất lưu môn phái lại có ba Võ Thánh và một Yêu Thánh, chuyện này nếu không tận mắt chứng kiến cũng không thể nào có thể tin được.
Bang!
Trác Hồng Quân đứng cạnh bốn nương tử của Vương Nhất Tự là người cuối cùng bộc phát ra khí tức của bản thân.
Hạ Bác cảm nhận được khí tức của Trác Hồng Quân khoé miệng giật giật liên hồi, không khỏi thắc mắc liền hỏi.
"Trác Hồng Quân...mấy ngày trước ở Thiên môn Đại học các... người chỉ là Võ Hoàng đỉnh phong... nhưng sao bây giờ đã trở thành Võ Thánh?
Thời gian ngắn như vậy hoàn toàn không thể nào từ Võ Hoàng tấn thăng lên Võ Thánh được!
Làm sao có thể?!!"
"Thái Thượng...Hạ Bác tiền bối, ta là nhờ phục dùng đan dược do chưởng môn ban cho, vừa nãy mới bước vào cảnh giới Võ Thánh..."
Trác Hồng Quân đáp.
"Đan dược...?"
Hạ Bác ngốc trệ.
"Một viên đan dược...làm sao có thể giúp tấn thăng cảnh giới lên Võ Thánh?!!
Làm sao có thể?!!"
"Hạ Bác tiền bối, người có thể không tin, nhưng đây là sự thật!
Trác Hồng Quân ta trước giờ không nói dối!"
Trác Hồng Quân khẳng định.
"Hạ tiền bối, ngươi cảm thấy trên dưới Thương Sơn phái của bản tọa như thế nào?"
Vương Nhất Tự chậm rãi hỏi.
"Thương Sơn phái... đúng là ngọa hổ tàng long...sau này...chắc chắn sẽ trở thành tông môn nhất nhì ở Tinh Không đại lục...tiền đồ phải nói là vô lượng..."
Hạ Bác ngập ngừng đáp lại.
"Nhất, nhì ở Tinh Không đại lục sao?
Ha ha ha!"
Vương Nhất Tự cười lớn, tay ra hiệu cho toàn bộ trên dưới Thương Sơn phái thu liễm lại khí tức.
"Vương chưởng môn, ta nói gì sai hay sao?"
Hạ Bác nhíu mày.
"Hạ tiền bối, phát triển môn phái trở thành tông môn lớn mạnh nhất, nhì ở Tinh Không đại lục là mong muốn của nhiều người, nhưng không phải của bản tọa!"
"Vậy mong muốn của Vương chưởng môn là..."
Vương Nhất Tự ngón trỏ giơ lên, thản nhiên nói.
"Chính là đưa Thương Sơn phái trở thành tông môn lớn mạnh nhất cả Tam giới này!"
"Lớn...lớn mạnh nhất...cả Tam giới...?!!"
Hạ Bác khoé miệng co giật.
Đám đệ tử phía dưới diễn võ tràng cùng Trác Hồng Quân kém chút té ngã trước câu nói của Vương Nhất Tự.
"Hạ tiền bối, làm người phải có tham vọng!
Tham vọng của bản tọa chính là thống nhất toàn bộ Tam giới này, và ở trên cái đỉnh cao nhất đó chính là Thương Sơn phái!
Ngươi, với cái ước muốn, cái tham vọng trở thành Võ Đế, bản tọa xem xem quá là tầm thường đi!
Muốn trở nên đặc biệt, muốn tất cả phải cúi đầu thì phải nghĩ được chuyện mà người khác không dám nghĩ, làm được chuyện mà người khác không dám làm!"
"Chuyện mà người khác không dám làm...?"
Hạ Bác tâm thần khẽ lay động.
Đúng là, so với cái tham vọng kia của Vương Nhất Tự thì việc trở thành Võ Đế rất đỗi là tầm thường.
Nhưng mà, liệu cái tham vọng này sẽ thành công hay sao?
Thương Sơn phái, thực lực đúng là rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với một số Ngũ, Lục lưu tông môn, nhưng mà để có thể trở thành tông môn đứng đầu cả Tam giới thì còn cả một chặng đường rất rất rất dài phía trước, cơ hội thất bại là rất lớn.
Vương Nhất Tự hắn lấy đâu ra cái tự tin đó cơ chứ?
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân!
Phải biết, ngoài Nhân giới còn có Yêu giới, Ma giới, Thượng giới, Thiên giới, và rất nhiều giới vực khác nữa, và Nhân giới là giới vực yếu nhất trong số đó, làm sao một người, một môn phái có thể thống nhất cả Tam giới được cơ chứ?
Chuyện đó là cực kỳ bất khả thi!
"Hạ tiền bối, thay vì cái ước muốn nhỏ nhoi tầm thường kia của ngươi, ngươi có muốn cùng bản tọa thực hiện cái tham vọng thống nhất cả Tam giới, bước lên đỉnh phong nhân sinh hay không?
Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý gia nhập Thương Sơn phái, bản tọa đảm bảo với ngươi, ngày ngươi bước lên đỉnh phong nhân sinh sẽ không xa!"
Vương Nhất Tự buông lời dụ dỗ.